← Quay lại trang sách

Chương 2422

Long Tuế Thiên luôn cảm thấy ở cuối bóng tối này có đôi mắt đang nhìn mình, sợ hãi và bất an luôn quanh quẩn ở trong lòng.

- Ngươi tới có chuyện gì?

Giọng nói của lão nhân giống như từ sâu lòng đất vọng ra, lọt vào trong màng tai giống như có hàng nghìn hàng vạn con kiến đang gặm cắn thần kinh thính giác của ngươi.

Long Tuế Thiên càng nằm rạp xuống, run giọng nói:

- Tiền bối, ta tới là muốn mời tiền bối rời núi, trợ giúp ta đánh một tông môn Thiên Man!

- Nếu như ngài rời núi, quân chữ Thiên sẽ phải nghe theo hiệu lệnh của ngài!

Long Tuế Thiên bổ sung, trong mắt có vẻ mong đợi.

Tiếng nói vừa dứt, lại một tiếng cười lớn truyền đến kèm theo tiếng thở dốc làm cho Long Tuế Thiên có chút khó chịu, trái tim cũng rối rắm.

- Bảo lão phu làm việc thay ngươi à? Ngươi là Long Quảng sao?

Lão già yếu ớt hỏi.

Long Tuế Thiên cho rằng mình nghe nhầm, nhất thời ngẩng đầu lên, trên mặt có vài phần tiều tụy, nhìn vào trong hành lang.

Lúc này, một bóng người chậm rãi đi ra, từ trên hình thể cũng không cao hơn Long Tuế Thiên bao nhiêu, nhưng áp lực linh hồn này khổng lồ giống như cung điện núi cao lại làm cho Long Tuế Thiên không thở nổi.

Trong tròng mắt Long Tuế Thiên đỏ ngầu. Bóng người thấp bé càng lúc càng rõ ràng, mãi đến khi nhìn thấy gương mặt, Long Tuế Thiên giống như nhìn thấy người khủng bố nhất trên thế giới, nhanh chóng cúi đầu.

Bình tĩnh mà xem xét, Long Tuế Thiên lớn lên đã đủ xấu, không ngờ còn có người xấu hơn Long Tuế Thiên.

Lão già từ trong thông đạo đi ra có gương mặt đỏ bừng, con mắt trái màu xanh lục giống như mắt mèo, mắt phải nhắm chặt, da khô khốc giống như lá khô bị lửa thiêu đốt, cho người ta một loại cảm giác vô biên hoang vắng.

Ngoại trừ mắt, ngũ quan xúm lại, luôn có một loại cảm giác quái dị không nói ra được.

Long Tuế Thiên biết, lão nhân này chính là cường giả ngoại vực được Long Quảng tốn hết tâm tư lấy lòng năm đó, Cuồng Kiêu Tôn Nhân.

Chỉ có thượng tầng Long gia biết, năm đó đi bước này là một bước cờ hỏng nhất của Long Quảng.

Vốn tưởng rằng Cuồng Kiêu Tôn Nhân có thể giúp Long gia thu phục Thiên Man, làm cho Long gia đi lên đỉnh phong, nhưng Cuồng Kiêu Tôn Nhân giúp được một nửa lại ép buộc Long Quảng tìm kiếm Thất Thải Linh Lung Noãn cho hắn.

Làm người thực lực mạnh nhất lúc đó, cho dù Cuồng Kiêu Tôn Nhân bị thương nặng cũng có thực lực nửa bước Nguyên Thiên siêu nhiên, bởi vậy Long Quảng cũng không làm gì được hắn, trái lại luôn bị quản chế.

Bởi vuh Cuồng Kiêu Tôn Nhân, đại kế Thiên Man của Long gia lúc này mới mắc cạn gần hai mươi năm.

Trong lúc Long Quảng chịu nhục, dừng bước lại, chuyên tâm tu luyện, đồng thời còn không ngừng lấy lòng Cuồng Kiêu Tôn Nhân, hi vọng hắn có thể giúp mình du leo lên đỉnh cao của võ đạo.

Trong mấy chục năm, Long gia ngược lại cũng tận tâm tận lực tìm kiếm tung tích của Kim Trấn Thiên Thạch và Đoan Mộc Kình Thiên, bởi vậy cho dù không tìm được Thất Thải Linh Lung Noãn, Cuồng Kiêu Tôn Nhân cũng không gây khó dễ cho Long gia.

Chỉ là mấy năm gần đây, Cuồng Kiêu Tôn Nhân ở Thiên Cung dần dần bị xem là chuyện cấm kỵ.

Long Thần toàn lực tiến hành kế hoạch Thiên Man của mình, tất cả mọi người gần như đã quên sự tồn tại của lão nhân này.

Bây giờ, lão già lại đứng ở trước người mình, chỉ là con ngươi trong con mắt trái mở to kia phát ra ánh sáng màu xanh lục giống như đèn pha có thể nhìn thấu trong lòng Long Tuế Thiên, làm cho Long Tuế Thiên không ngóc đầu lên được.

Long Tuế Thiên dù có bị đánh chết cũng không hiểu, mình rõ ràng có tu vi Nguyên Vực cảnh cửu trọng, vì sao ở trước mặt lão già này lại giống như không còn bí mật gì vậy.

Lẽ nào nửa bước Nguyên Thiên và Nguyên Vực cảnh thật sự chênh lệch lớn như vậy sao?

Long Tuế Thiên xiết chặt hai nắm tay, cơ thể hoàn toàn nằm rạp trên mặt đất, lúc này hắn đã không có sự cao ngạo trước kia nữa.

Hắn không được Long Quảng đồng ý, một mình tìm đến Cuồng Kiêu Tôn Nhân tuyệt đối là một loại hành vi đánh cược.

Vừa rồi, Cuồng Kiêu Tôn Nhân nói một câu lại chặn tất cả những lời Long Tuế Thiên muốn nói.

Nhưng Long Tuế Thiên cũng không có cách nào, đây là cơ hội tốt nhất để tiêu diệt Đoan Mộc Tiêu Mạn và Ngự Thiên Cung.

Chờ đợi hai mươi năm để báo thù, Long Tuế Thiên không chờ được nữa, chỉ có mượn lực lượng của Cuồng Kiêu Tôn Nhân, cho dù làm trái lại kế hoạch Long Thần!

Đoan Mộc Tiêu Mạn, phải chết!

Không biết lời nói Cuồng Kiêu Tôn Nhân có ẩn ý gì, Long Tuế Thiên lấy hết dũng khí, cắn chặt răng, quát lớn:

- Mong tiền bối tác thành, Long gia chỉ có ngài có thể giúp ta!

- Ta đã từng nói, lấy mạng của tiểu tử áo bào trắng kia tới hoặc Thất Thải Linh Lung Noãn, chỉ cần có thể lấy tới, không quan tâm ngươi có phải là Long Quảng hay không, ta đều sẽ giúp ngươi!

Long Tuế Thiên nghe vậy nhất thời có chút nóng nảy, hô to:

- Nhưng tiền bối, tìm Đoan Mộc Kình Thiên nhiều năm như vậy, chỉ sợ đã sớm không còn ở Thiên Man! Về phần Linh Lung Noãn...

lúc này trong lòng Long Tuế Thiên thật muốn xé nát Long Quảng.

Theo trưởng lão trong môn nói, Thất Thải Linh Lung Noãn Duy nhất đã bị chôn ở trong Vạn Nhận Kiếm Sơn.

Những lời này làm sao có thể nói lại với Cuồng Kiêu Tôn Nhân được.

- Đều không có, vậy ngươi đi đi!

Cuồng Kiêu Tôn Nhân phẩy tay áo một cái, gương mặt kỳ lạ lộ ra một nụ cười mỉm, khẽ nói:

- Người Thiên Man lại chút bản lĩnh này, xem ra Long Quảng cũng không đáng tin cậy! Chắc lão phu phải tự mình đi tìm rồi!

Giọng nói càng lúc càng xa, Long Tuế Thiên vẫn nằm trên mặt đất, hai mắt vô thần, nhìn chằm chằm vào vảy rồng trên mặt đất, kinh ngạc đờ người ra.

Cánh tay vẫn có cảm giác đau đớn như có như không, Long Tuế Thiên không nhịn được nắm thật chặt mười ngón.

Bây giờ, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Lại dùng quân chữ Địa đi liều mạng với Ngự Thiên Cung! Cho dù chết, Long Tuế Thiên cũng muốn giết Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Có chút kiệt sức đi ra khỏi hành lang và đứng ở trước cung điện, cơ thể Long Tuế Thiên giống như tờ giấy mỏng đột nhiên gắng gượng đứng lên, hai tay vung về phía trước, muốn xem thử tình hình của Ngự Thiên Cung và quân chữ Địa.

- Oong!

Hai đầu đông tây lại xuất hiện hai vết nứt không gian, một bên là quân chữ địa Long Bí đang rèn luyện, ba gã thủ lĩnh dẫn đầu toàn quân đang chuẩn bị trước trận chiến. Bên phải lại Ngự Thiên Cung, có chút ánh sáng linh khí từ trong khe nứt cuồn cuộn trào ra.

Đường nét của Ngự Thiên Xuyên vẫn bị một lớp cấm chế che phủ, ánh sáng nguyên khí nhuộm đẫm trong đó. Long Tuế Thiên vẫn nhìn ra được vị trí của Trung Chấn Tiền Phong.

Lập tức, trong ánh mắt Long Tuế Thiên bắn ra ra sát ý nồng đậm không gì sánh được, mà lúc này Trung Chấn Tiền Phong phát ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, làm cho con ngươi của Long Tuế Thiên lập tức co lại.

Trong hình, một chỗ nào đó ở Trung Chấn Tiền Phong bỗng nhiên dâng lên ánh sáng nguyên khí dồi dào, hai đường ánh sáng một xanh một tím chợt bắn vào trong trời đất, rực rỡ lập tức biến Ngự Thiên Cung thành bảy màu.

Trên không trung Ngự Thiên Xuyên, nguyên khí nóng bỏng sáng rực run rẩy phóng lên, tiếng nổ trầm thấp vang vọng khắp sông núi, đây là một loại động tĩnh kinh thiên động địa!

Ngay lập tức, Ngự Thiên Xuyên rộng lớn biến đổi, mây đen chồng chất quanh ánh sáng vô cùng dồi dào bao phủ hư không, mặt trăng, mặt trời và các ngôi sao đều bị chấn động.

Trên không gian mênh mông, ngôi sao dần dần lơ lửng ở trên vòm trời, từng ngôi sao trên trời đều chằng chịt lạ thường, Thiên Hà vắt ngang, năng lượng linh hồn rất lớn đủ để cho tất cả mọi sinh linh trên thế gian phải nằm rạp xuống run rẩy!

Tuy vẫn mơ hồ, nhưng Long Tuế Thiên cũng có thể cảm nhận được tim mình đập mạnh hơn.

- Ngự Thiên Xuyên có điểm khác thường!