← Quay lại trang sách

Chương 2428

Hơn một trăm năm trước, khi đó chúng ta vẫn là thiếu niên!

Đoan Mộc Hùng Đồ yếu ớt nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tượng băng, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.

Một vị là thiếu niên con cháu Thánh Sơn mới ra đời, Đoan Mộc Hùng Đồ, một vị là Ngự Hồn Sư Ngự Thiên Cung du lịch khắp nơi, Nam Tịch Hủy.

Nhưng tất cả những điều này đều phải nói từ Lý thị.

Một ngày, Nam Tịch Hủy bởi vì từ trong sách cổ Ngự Thiên Cung tìm được một trang giải thích liên quan tới phần thiếu của Bách Thảo Lý Thị, nảy ra ý định xuống núi du lịch.

Phía trên đã từng ghi lại, mấy nghìn năm trước, khi Ngự Thiên Cung bắt đầu xây dựng, người cung chủ đầu tiên và tộc trưởng Lý thị vốn là người đồng đạo cùng tham dự nghiên cứu hồn thuật.

Một ngày, cung chủ của Ngự Thiên Cung thăm hỏi bộ tộc Lý thị, hai người có cơ duyên xảo hợp mới quen đã thân, hai người chung sức hợp tác luyện lại hai đỉnh Thanh Tử, chuẩn bị dung hợp nó lại làm một, để chứng tỏ tình nghĩa muôn đời của hai tông.

Nhưng không biết tại sao, Ngự Thiên Cung và Lý thị cuối cùng càng lúc càng xa cách, bởi vậy trong lòng Nam Tịch Hủy tò mò đi tới Bách Thảo Sơn.

Trải qua năm nghìn năm, Bách Thảo Lý Thị trước đây đã không thể so sánh được với năm đó.

Năm ngàn năm trước, Thánh Sơn đã sớm phát hiện ra Bách Thảo Sơn, thành lập học viện tổng phủ, căn cứ tu luyện ở đây.

Bởi vì Lý thị là dân địa phương nên tuyệt đối không đuổi Lý thị đi, nhưng yêu cầu bộ tộc Lý thị cung cấp đan dược, binh khí cho bọn họ, dần dần Lý thị trở thành tồn tại phụ thuộc vào bọn họ.

Mặc dù có Thiết Hồn Mạch bảo vệ, nhưng bởi vì Thiết Hồn Mạch có nổi khổ luân hồi của Ma tộc, năng lực giảm bớt qua từng năm, cho nên đến cuối cùng cũng chỉ có thể trốn ở trong từ đường của Lý thị.

Theo Thánh Sơn đòi hỏi vô độ, tất cả Bách Thảo Sơn bị Thánh Sơn chiếm làm của riêng.

Nam nhi Lý thị trở thành đệ tử luyện cùng đệ tử Thánh Sơn, nữ tử Lý thị còn thường bị đệ tử Thánh Sơn đùa giỡn lăng nhục.

Khi Nam Tịch Hủy đến Bách Thảo Sơn, lại phát hiện ra tình cảnh Lý thị gian nan.

Lúc đó, vừa vặn gặp Thánh Sơn đến đây trưng thu dược thảo, Nam Tịch Hủy tâm cao khí ngạo đâu chịu nổi loại sỉ nhục này.

Bởi vậy, không nói rõ thân phận của Ngự Thiên Cung, nhưng Nam Tịch Hủy vẫn ra mặt thay cho Lý thị.

Mà sau đó, Nam Tịch Hủy liền rời khỏi Bách Thảo Sơn, du lịch ở các nơi tại Trung Châu, tâm tính thiếu niên tự nhiên vui sướng không kìm chế được, rất nhanh lại gặp gỡ Đoan Mộc Hùng Đồ tới xử lý Lý thị.

Bên trong Thánh Sơn cuối cùng điều tra rõ nữ tử này không phải là người của Lý thị.

Cao tầng phát ngôn bừa bãi, nếu ai có thể bắt được, mang về Thánh Sơn, sẽ từ đệ tử nội môn trực tiếp lên làm đệ tử thân truyền.

Trong khoảng thời gian ngắn, chỉ cần là đệ tử có bản lĩnh trong Thánh Sơn đều huy động tất cả lực lượng, chính là muốn bắt lấy Nam Tịch Hủy.

Đoan Mộc Hùng Đồ tất nhiên cũng là một trong những thành viên này.

Có đôi khi duyên phận lại kỳ diệu như vậy đấy.

Đoan Mộc Hùng Đồ trời sinh thông minh nhạy bén, tuy nhập môn muộn nhưng thiên phú thông minh, lại hết lần này tới lần khác vô cùng khiêm tốn.

Sau khi đi tới Trung Châu thành, Đoan Mộc Hùng Đồ cũng không bảo thành chủ Trung Châu trợ giúp, cũng không để lộ thân phận, mà chỉ tìm manh mối từ chỗ của Lý thị, đoán được nữ tử này là người của Ngự Thiên Cung.

Đoan Mộc Hùng Đồ giống như ôm cây chờ thỏ, cuối cùng đuổi kịp Nam Tịch Hủy ở Ngự Thiên Cung Trung Châu.

Đoan Mộc Hùng Đồ nghĩ thầm, dù sao đều tới tay, không bằng so tài với Nam Tịch Hủy một lúc, quyết định đánh cược.

Ai nếu thắng, lại dẫn đối phương đi tới một nơi mình đặc biệt muốn đi.

Thế hệ thiên tài tuyệt đỉnh gặp đích truyền của cung chủ Ngự Thiên Cung, giống như châm đấu với râu.

Trận quyết đấu kỳ diệu như thế không ngờ đã làm nảy sinh tình cảm lạ thường giữa các thiếu niên, cho nên cuối cùng, chỉ sau mấy tháng, Đoan Mộc Hùng Đồ bao giờ cũng bớt vài chiêu trên võ kỹ, Nam Tịch Hủy lại bớt vài chiêu hồn kỹ, chính là muốn có thể ở thêm với đối phương một thời gian.

Hai người dần dần hướng tới si mê võ.

Mặt trời lặn sao lên, trong lúc hai người tương trợ cứu giúp lẫn nhau trong lúc hoạn nạn, thảo luận nghiên cứu với nhau, đối mặt với biển rộng, hai người cùng lĩnh ngộ, thời gian một năm nhanh chóng trôi qua, hai người đều có sự phát triển nhảy vọt.

Nhưng không ai nói ra câu nói trong lòng, mãi đến lúc phải về cung về núi, hai người vẫn không nói ra câu nói tình cảm kia.

Thời gian một năm hình như có sự ăn ý vậy, hai người chỉ biết tên của đối phương, ngay cả tông môn ở đâu cũng không nói cho nhau biết.

Sau khi trở về, Đoan Mộc Hùng Đồ vốn cho rằng giữa mình và Nam Tịch Hủy vô duyên, làm sao ngờ được sau khi về núi, các trưởng lão giận tím mặt, Nam Tịch Hủy giết đệ tử Thánh Sơn, một giới nữ lưu còn ung dung ngoài vòng pháp luật, đây chính là thời điểm Thánh Sơn nhanh chóng củng cố thế lực cao cấp.

Đoan Mộc Hùng Đồ không thể tránh được, lại bị phái đến Lý thị điều tra tình hình năm đó, trong lòng Đoan Mộc Hùng Đồ biết rõ Thánh Sơn thế nào.

Đoan Mộc Hùng Đồ chỉ muốn rèn luyện võ kỹ, không mấy tâm tư để ý loại chuyện này.

Nhưng Nam Tịch Hủy quay về Ngự Thiên Cung bẩm báo qua, đồng thời lại bị phái về, muốn nói rõ thân phận với tộc trưởng Lý thị, nếu như có thể, Ngự Thiên Cung bằng lòng giúp đỡ.

Dù sao cũng là thế giao, Ngự Thiên Cung tuyệt đối sẽ không ngồi yên đứng nhìn.

Cứ như vậy, hai người gặp lại trong tình cảnh xấu hổ.

Khi Nam Tịch Hủy nhìn thấy Đoan Mộc Hùng Đồ cũng khiếp sợ tới mức ngây người, tức giận dâng trào, nhìn chằm chằm vào Đoan Mộc Hùng Đồ nói một câu mà cả đời Đoan Mộc Hùng Đồ cũng sẽ không quên:

- Ngươi là người của Thánh Sơn?

Bây giờ Đoan Mộc Hùng Đồ nghĩ lại những lời này, vẫn mơ hồ thấy đau đớn. Đoan Mộc Hùng Đồ không muốn lừa dối người mình yêu nhất dù chỉ một câu.

Cứ như vậy, Nam Tịch Hủy bị lộ, ở dưới sự hy sinh của người Ngự Thiên Cung và Lý thị, lại thêm Đoan Mộc Hùng Đồ ở bên trong giúp đỡ, Nam Tịch Hủy mới thành công chạy trốn.

Ở trong báo cáo của Thánh Sơn, Đoan Mộc Hùng Đồ đến đây điều tra lại vô cớ mất tích.

Hai người gặp nhau một lần nữa, không tránh được tranh cãi kịch liệt.

Lừa dối, phản bội, oán giận, cay đắng, tình cảm, yêu thương đều nhanh chóng tăng lên sau một năm.

Chẳng biết tại sao, hai người ở trong hoàn cảnh này lại rơi vào bể tình điên cuồng, thời gian ở trong mắt người đang yêu bao giờ cũng ngắn ngủi.

Mãi đến một ngày, Nam Tịch Hủy muốn thật sự ở cùng với Đoan Mộc Hùng Đồ, Đoan Mộc Hùng Đồ lại do dự.

Hắn hiểu rõ, mình dù sao cũng là đệ tử của Thánh Sơn, mình phải đi về, Nam Tịch Hủy bị dẫn về thì chắc chắn phải chết.

Hắn từ chối.

Nam Tịch Hủy đã từng nói muốn Đoan Mộc Hùng Đồ cùng quay về Ngự Thiên Cung, cùng sinh con đẻ cái ở Ngự Thiên Cung, làm một đôi thần tiên quyến lữ không để ý tới thế tục.

Khi đó, Đoan Mộc Hùng Đồ đã là người vô địch trong cùng thế hệ, ngay cả thái thượng trưởng lão giống như Thánh Quân cũng không bằng.

Một năm hai năm còn được, cả đời rời khỏi Thánh Sơn sao?

Đoan Mộc Hùng Đồ không làm được.

Cuối cùng, Nam Tịch Hủy rời đi, để lại một câu nói:

- Suy nghĩ thông suốt, lại tới Ngự Thiên Cung tìm ta!

Đoan Mộc Hùng Đồ trở lại Thánh Sơn, không sao kìm nén được nhung nhớ đối với Nam Tịch Hủy mới trăm phương nghìn kế đi tìm Nam Tịch Hủy, trong mấy năm lui tới không biết bao nhiêu lần.

Mà ở trong Thánh Sơn, Đoan Mộc Hùng Đồ vốn vô cớ mất tích đã bị người ta nghi ngờ, cộng thêm thường không ở Thánh Sơn, càng làm cho sư tôn bắt đầu nghi ngờ.

Giữa hai người không ngừng để ý vẫn kéo dài mối quan hệ cuối cùng bị sư tôn hai bên phát hiện.

Cuối cùng đã tới thời điểm quyết đoán. Lúc này, Đoan Mộc Hùng Đồ gặp được Đoan Mộc Tiêu Mạn năm tuổi và Đoan Mộc Kình Thiên đang trong tã lót ở dưới chân núi Ngự Thiên Cung.

Mình đã từng hứa hẹn sẽ cho Nam Tịch Hủy một gia đình, Đoan Mộc Hùng Đồ lấy hết can đảm, đưa hai người lên cung, để bọn họ nhận Nam Tịch Hủy làm sư tôn.

Cuối cùng mấy lần lui tới, Đoan Mộc Hùng Đồ vẫn chủ động chặt đứt đoạn tình cảm này.