Chương 2436
Khốn kiếp, ta phải giết ngươi!
Đám người chư hầu trưởng lão và Ngự Thiên Cung đều gầm lên.
Chỉ là bất đắc dĩ, mặc cho bọn họ phản kháng thế nào cũng không có cách nào đột phá cấm chế không gian.
Thực lực cách xa mang tới đả kích lớn cho tâm hồn!
- Ầm ầm!
Khi cuồng phong màu đen cuốn ra xung quanh Đoan Mộc Tiêu Mạn, người ở đây trợn tròn mắt, trong lòng bắt đầu hít sâu, cũng không dám nhìn sự thật trước mắt.
- Ai dám tổn thương tỷ tỷ của ta?
Bỗng nhiên, trong gió tuyết phía sau có một tiếng hạc kêu thanh thúy phá tan thiên địa.
Trong dãy núi, khí tức mạnh mẽ màu trắng xanh phóng lên cao, con hạc lớn màu xanh giang cánh bay đến.
Trên đó có một bóng người phiêu dật khí phách hơn người, đôi mắt giống như chim đại bàng bay liệng trên khoảng không, môi giống như kiếm phong, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, sắc bén băng lạnh, khí thế lẫm liệt!
- Kình Thiên Nhất Hạc! Là hắn sao?
- Là... Là người đàn ông kia kia!
- Ngự Thiên Cung có hi vọng rồi, Ngự Thiên Cung có hi vọng rồi!
Ánh mắt rất nhiều người ở đây sáng rực, mặc dù phần lớn mọi người còn chưa rõ tình hình, nhưng đám người phó cung chủ Cổ Nhạc đang ở trên mắt trận lại nước mắt lưng tròng!
Bóng người màu trắng xanh lướt qua phía trước, còn có thần hạc màu xanh gặp qua tuyệt đối sẽ không quên được này, nhất định chính là tồn tại kiêu ngạo nhất của Ngự Thiên Cung.
Ngự Hồn Sư mạnh nhất Thiên Man Đại Lục, thiên phú võ đạo càng sáng ngời, Đoan Mộc Kình Thiên - Nguyên Thiên cảnh đứng đầu Thiên Man.
- Vèo vèo!
Con hạc xanh giang rộng hai cánh, lướt qua không trung tạo thành một đường cong hoàn mỹ, Đoan Mộc Kình Thiên chắp tay ngạo nghễ trong không trung, cả người lập tức hóa thành một kiếm ảnh màu trắng vọt tới trong cấm chế không gian.
- Ầm ầm!
Cấm chế bị phá, trời đất nổ mạnh.
Chẳng qua trong chớp mắt, khắp nơi trong Ngự Thiên Cung có khói lửa báo động, ánh sáng năng lượng cực lớn trùng kích vào sông núi.
Bầu trời đảo ngược, nhật nguyệt điên đảo!
- Là Đoan Mộc Kình Thiên! Là Đoan Mộc Kình Thiên! Cuồng Kiêu Tôn Nhân, là tiểu tử kia! Giết chết hắn đi!
Thấy Đoan Mộc Kình Thiên cuối cùng xuất thế, Long Tuế Thiên ở trên không hưng phấn kêu to. Hắn nhìn thấy Đoan Mộc Kình Thiên chẳng khác nào nhìn thấy Kim Trấn Thiên Thạch.
Nghe giọng nói, Cuồng Kiêu đang tấn công về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng ngừng lại.
Trong giây lát, toàn thân Đoan Mộc Tiêu Mạn có Băng Loan lực bạo phát ra, cả người hóa thành một cột ánh sáng bắn về phía sau, Đoan Mộc Kình Thiên chạy tới đúng lúc đón được.
Trên không trung, Thần Nữ nghiêm nghị, Kình Thiên đứng đó, hai tỷ đệ lẫm liệt nhìn lão già Cuồng Kiêu đối diện với sát ý không gì sánh được không gì ngăn cản được bắn ra trời đất.
- Tỷ, tỷ không sao chứ?
Đoan Mộc Kình Thiên trầm giọng nói, mát nhìn lão oan gia trước mặt, sâu trong đồng tử đầy vẻ kiêng kỵ.
Đoan Mộc Tiêu Mạn chậm rãi lắc đầu, liếc mắt nhìn đệ đệ của mình và khẽ hỏi:
- Khôi phục thế nào?
Khóe mắt Đoan Mộc Kình Thiên thoáng hiện ra sương lạnh, khóe miệng khẽ cong lên nói:
- Nhìn lão già kia thì sẽ biết, hắn cũng không khá hơn chút nào! Miễn cưỡng đánh được một trận!
Không cần Đoan Mộc Kình Thiên nói, trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng hiểu rõ, từ trên khí tức, tu vi của Đoan Mộc Kình Thiên không khác với Cuồng Kiêu.
Căn cứ vào cách nói của Đoan Mộc Kình Thiên, năm đó hai người gặp nhau ở Man Thành, sau đại chiến, mỗi người đều bị tổn thương.
Đoan Mộc Kình Thiên bị nhốt trong tường kép thời không, đến Tam Ô Vực vẫn luôn dưỡng thương.
Cuồng Kiêu được Long gia chiêu mộ, tôn sùng như vị khách quý, nhiều năm không ra khỏi Thiên Cung.
Hai người đều từng có tu vi Nguyên Thiên cảnh, lúc này vì bị thương nặng nên tu vi của cả hai đều giảm xuống.
- Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi! Trên Tinh Vực Phong Thần Điển, ta đã chú ý tới ngươi, còn theo ngươi đến Thiên Man. Đúng là phải cám ơn ngươi, không ngờ được ở mảnh đất nghèo này thậm chí có thần chỉ lưu lại phong phú như vậy, thật đúng là phát hiện lớn!
Con mắt trái của Cuồng Kiêu lóe lên ánh sáng xanh khiếp sợ.
Cuồng Kiêu vừa nói dứt lời liền cười lộ vẻ tham lam khiến cho người ta sởn tóc gáy.
Đoan Mộc Kình Thiên nhíu mày, trầm giọng nói:
- Hóa ra quái nhân lúc đầu ở trên Phong Thần Điển là ngươi. Chuyện kiếp cổ đại đã sớm trở thành cấm kỵ giữa các tinh vực, chúng ta chỉ là người xuyên qua tinh vực, vì sao ngươi phải gây sự chứ?
Bỗng nhiên, Cuồng Kiêu Tôn Nhân chỉ vào Đoan Mộc Kình Thiên và Đoan Mộc Tiêu Mạn, không che giấu sự cuồng nhiệt của mình, điên cuồng hét lên:
- Ngươi xem lại các ngươi, lại nhìn những tạp chủng Kim Long phía sau đi, đây đều là lực lượng thần chỉ đấy! Các thần giới, không ai không hướng tới! Đây là điều lão phu theo đuổi! Theo đuổi cả đời!
- Bớt thả rắm đi, mở ra các thần giới lại có nghĩa là phải vạch trần bí mật của đại kiếp Thái Cổ. Đây là chuyện lớn của cả vũ trụ Hồng Hoang! Ai cũng không thể quyết định được!
- Ha ha ha!
Cuồng Kiêu ngửa đầu nhìn Đoan Mộc Kình Thiên, cảm thấy vô cùng buồn cười nói:
- Kiếp nạn lớn xuống, sao có trứng lành! Chúng ta phải từ từ hưởng thụ lực lượng thần chỉ trước khi ngày diệt vong tới! Ngươi không muốn có được lực lượng chí tôn và quyền lợi sao?
- Điên rồi! Ngươi điên rồi!
Đoan Mộc Kình Thiên tức giận đến mức mắt lóe sao, hơn một nghìn vạn người phía sau nghe hai người nói chuyện giống như lọt vào trong sương mù, không biết bọn họ đang nói gì.
Ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn ở bên cạnh biến đổi.
Thật ra mình có nghe Tô Dật nói qua chuyện đại kiếp Thái Cổ. Nói vậy, lẽ nào tất cả những điều này cũng không phải là ngẫu nhiên?
Ngự Thiên Cung vốn chính là vật của vực ngoại!
Ngay cả tên ban đầu của Ngự Thiên Quyết cũng là Vạn Pháp Thiên Tinh Quyết?
Kim Trấn Thiên Thạch, Băng Loan còn có những thần thú Kim Long này đều không thuộc về Thiên Man Đại Lục, lẽ nào ngay cả A Dật của mình cũng không phải là người Thiên Man sao?
Nghĩ tới đây, trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn không khỏi rét lạnh.
- Tôn nhân, đừng nhiều lời với bọn chúng làm gì, giết chết bọn chúng đi! Tất cả mọi thứ ở đây sẽ đều là của chúng ta!
Trong mắt Long Tuế Thiên hiện lên vẻ thù hận.
Một giây tiếp theo, lại cảm giác được một lực lượng khủng khiếp tối tăm không gì sánh được đánh thẳng tới.
Con ngươi của Long Tuế Thiên lập tức giãn ra, rất nhiều con quạ đen giống như chim gõ kiến bao quanh hắn.
Rất nhanh, Long Tuế Thiên lại bị quạ đen gặm ăn.
Một lát, tiếng kêu rên vang tận mây xanh, đám quạ đen tản đi, chỉ còn lại một bộ xương hoàn chỉnh từ trong hư không rơi xuống.
Một cảnh tượng khủng khiếp diễn ra, nhất thời làm cho tất cả mọi người có mặt khủng hoảng.
Cường giả siêu cấp Nguyên Vực cảnh cửu trọng ở trước mặt lão già này cũng giống như bụi bặm, đây là một loại lực lượng khủng khiếp thế nào!
- Con kiến hôi tinh vực rác rưởi cũng dám ra lệnh cho lão phu! Đáng chết!
Cuồng Kiêu liếc nhìn bộ xương khô màu trắng rơi xuống, vẻ mặt tăm tối, lại ngước mắt nhìn Đoan Mộc Kình Thiên và Đoan Mộc Tiêu Mạn!
- Vạn Pháp Thiên Tinh Quyết là do Thiên Tinh Thần Cung để lại, là món quà tặng đáng tự hào mà các ngươi tiếp nhận từ các thần giới! Quãng đường còn lại, lão phu sẽ đi thay các ngươi!
Vừa dứt lời, lực lượng toàn thân Cuồng Kiêu tuôn ra. Ở dưới năng lượng linh hồn cuồng bạo của Cuồng Kiêu Tôn Nhân điều khiển, trên trăm vạn Long Bí Quân lại hành động!
- Ầm ầm!
Tiếng động đất rung núi chuyển đột nhiên vang lên, đại trận giữ núi khổng lồ lập tức bị phá hủy.
Kình phong hung hãn cuốn ra trời đất, ngọn núi xung quanh bỗng nhiên nổ nát vụn!
Trên không trung rộng lớn, điểm sáng của đại trận hóa thành tia chớp lao đi cực nhanh, Cuồng Kiêu đã dẫn đầu trăm vạn đại quân vọt vào trong Ngự Thiên Cung.
- Lui!
Đoan Mộc Kình Thiên hét lớn và kéo Đoan Mộc Tiêu Mạn lùi lại. Hai người lập tức trở lại trên Trung Chấn Tiền Phong.
Lúc này mười chư hầu trưởng lão từ trên mắt trận rơi xuống, sương máu trút xuống, tâm hồn chấn động, rõ ràng bị trùng kích cực lớn!