Chương 2437
Tiếng kêu than vang khắp trời đất, vô số sương máu rơi xuống, khắp nơi trong Ngự Thiên Cung đều là tiếng nổ vang khủng khiếp.
Vào lúc này, Long Bí Quân hóa thành triều thủy màu vàng tràn ngập giữa sông núi, tiếng kim loại vang lên, trời đất rung chuyển.
Khí tức Kim Long và linh hồn tàn sát bừa bãi giao đấu với nhau, hội tụ thành một dòng nước lũ khủng khiếp sáng chói trên bầu trời rồi nhanh chóng nổ tung!
- Ầm ầm!
Ngàn vạn ánh sáng nguyên khí từ chỗ Phục Yêu Môn, Hỗn Loạn Vực, Ngự Thiên Cung bắn ra, rất nhiều võ giả tham dự trận chém giết lớn nhất từ trước tới nay.
Trong nháy mắt, thây phơi khắp nơi, tiếng hô chấn động trời cao, yêu thú giết đỏ cả mắt mở rộng cánh lớn phát ra yêu quang, hồn kỹ của võ giả càng sáng chói không trung!
- Ầm!
Không bao lâu, đội quân mặc chiến giáp màu vàng đã chiếm thượng phong, ý chí chiến đấu dâng trào, giống như đám trâu điên xông vào trong sông núi.
Trong nháy mắt, lực lượng tuôn ra quá lớn làm dãy núi Thiên Phong ầm ầm nổ tung, tiếng nổ chói tai truyền vào bên trong màng nhĩ của mọi người, không ngừng chấn động.
Đoan Mộc Kình Thiên nhướng chân mày nhìn về phía xa, giờ phút này Cuồng Kiêu đang ở phía xa, gương mặt thâm trầm khiến người ta sởn tóc gáy.
Bên cạnh Long Bí Quân nối đuôi nhau lao ra giống như phát điên, ở dưới uy áp cực lớn chúng chém giết với các võ giả, yêu thú ở khắp núi sông, sát khí trùng thiên, cuộc chém giết vô cùng đẫm máu.
- Giết!
- Xông len, vì Ngự Thiên Cung, trời phù hộ cung ta!
- Đoan Mộc cung chủ, hôm nay chúng ta thề phải sống chết cùng Ngự Thiên Cung!
Đám người Cổ Nhạc đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, nhìn ánh sáng chiếu khắp núi đồi, dưới chân chợt điểm, lại vọt vào trong cuộc chiến.
Khóe mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn và Đoan Mộc Kình Thiên lóe ra một tia ánh sáng lạnh, cách mấy vạn bóng người, lăng không đối diện với Cuồng Kiêu.
- Liên thủ giải quyết!
Đoan Mộc Tiêu Mạn lạnh giọng nói.
- Ầm ầm!
Gương mặt cương nghị của Đoan Mộc Kình Thiên ngước lên, mắt hơi híp lại, khẽ nói:
- Tỷ, tỷ phải cẩn thận đấy. Không biết người này cắn nuốt cái gì mà tốc độ khôi phục nhanh hơn ta rất nhiều, phải coi chừng!
Đoan Mộc Tiêu Mạn nghe vậy, chân mày nhất thời nhíu lại, nhìn về phía bên cạnh Đoan Mộc Kình Thiên khẽ gật đầu, nghiêm giọng nói:
- Dù thế nào, lần này tỷ đệ cùng tiến lui!
- Được!
Khóe miệng Đoan Mộc Kình Thiên mím lại, hai cánh tay giang ra, ánh sáng điên cuồng phun ra.
Quang ảnh trong tay lập tức hóa thành hàng nghìn hàng vạn kiếm quang lướt ra, che khuất bầu trời, khiến cho người ta khó có thể đề phòng cho được!
- Vù vù!
Theo đường vòng cung do Đoan Mộc Kình Thiên chém mạnh ra, Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ nâng tay lên, gió tuyết màu xanh da trời hóa thành bóng dáng Băng Loan cực lớn, ép không rời đi!
Băng Loan thần thánh bá đạo hai cánh mở rộng chừng hơn một nghìn thước, toàn thân màu xanh lam, nhẹ nhàng vẫy cánh lại có một khí tức làm cho linh hồn người ta chấn động lan tràn!
Trên không trung, hai đường ánh sáng trực tiếp phá ra, giống như thiên thạch va chạm vào nhau.
Lập tức, ánh tuyết bóng kiếm lao về phía Cuồng Kiêu!
- Tới rất hay!
Mắt thấy tỷ đệ đồng tâm, Cuồng Kiêu nhếch môi cười lạnh, hai tay quét ngang, năng lượng cuồng bạo màu đen kèm theo điện quang đáng sợ lập tức giống như gió lốc cuốn ra ngoài!
- Ầm ầm ầm!
Rất nhiều dãy núi trải dài phía dưới trực tiếp cơn bão năng lượng khủng khiếp này làm cho rạn nứt đổ nát!
- Vù vù!
Trên không trung, mấy vạn người nhất thời bị đánh bay, ngàn vạn Long Bí Quân cũng bởi vì trùng kích mãnh liệt như vậy trực tiếp lui về phía sau, năng lượng gió bão lập tức khuếch tán ra tới mức cực hạn!
Trong nháy mắt, các cường giả Ngự Thiên Cung đang chiến đấu kịch liệt lại nhìn chăm chú vào cuộc chiến đấu trực tiếp giữa tỷ đệ Ngự Thiên và Cuồng Kiêu, ánh mắt chớp hiện, liên tục dao động!
- Đây mới là cuộc chiến đấu giữa các nửa bước Nguyên Thiên chứ!
- Chúng ta cố gắng dẫn dụ Long Bí Quân rời khỏi Trung Chấn Tiền Phong, tạo không gian cho bọn họ!
Va chạm chấn động trước mắt này hoàn toàn kinh động tất cả cường giả ở đây, ánh mắt Cổ Nhạc chớp hiện, hét lớn với những người khác.
- Vâng!
Người Long Phá Sơn đầy vết máu nhìn về phía Cổ Nhạc khẽ gật đầu, cao giọng nói:
- Vâng! Hôm nay quyết một trận sinh tử với đám nhãi con này!
Lúc này, dường như nhớ ra điều gì, Long Phá Sơn nhìn lại về phía Trung Chấn Hậu Phong, Lạc Vô Nhai ở bên cạnh thở dốc, nói:
- Cung chủ sớm đã có sắp xếp rồi, người nhà Tô gia và Liễu gia đều được thu xếp ổn định ở trong Ngự Thiên Địa Mạch!
Ngự Thiên Địa Mạch, nơi căn bản để xây dựng cung của Ngự Thiên Cung.
Rất rõ ràng, nếu Ngự Thiên Cung thất thủ, Tô gia cùng Liễu gia cũng chắc chắn phải chết.
- Nếu đã vậy, liều mạng!
Phía xa, nhĩ lực của Tây Vô Tình được mở ra, đôi mắt đỏ như máu, toàn thân có ý chí chiến đấu tăng vọt, sát ý lẫm liệt bao phủ toàn thân, mỗi một bước lại có một Long Bí Quân lập tức bay ngược ra!
- Ầm ầm!
- Lên!
Trong lòng cường giả Ngự Thiên Cung lại không lo lắng, tất cả mọi người liếc nhìn tỷ đệ Ngự Thiên, cắn răng, toàn thân phát ra ánh sáng nguyên khí, lần lượt đi về phía ngọn núi khác.
Trong nháy mắt, trừ Trung Chấn Tiền Phong muốn nổ tung, khắp nơi trong mười tám ngọn núi của Ngự Thiên Xuyên, Củng Khuyết Hồ đều đang ở trong cuộc chiến rung trời, từng tiếng nổ liên tục vang lên, những dao động điên cuồng lan tràn tới phía chân trời.
- Tỷ, tỷ không sao chứ?
Tay trái đỡ Đoan Mộc Tiêu Mạn, sắc mặt Đoan Mộc Kình Thiên tái nhợt nhìn Cuồng Kiêu, trải qua một đòn kinh thiên vừa rồi, thực lực của hai tỷ đệ và Cuồng Kiêu đã rõ cao thấp.
- Đáng giận, trên phương diện tu vi kém không nhiều, vì sao người này lại mạnh như vậy!
Ngực Đoan Mộc Tiêu Mạn đã đỏ thẫm, trong mắt hiện ra chấn động, nhìn chằm chằm vào Cuồng Kiêu trước mặt.
Nàng hít sâu một hơi, trên Trung Chấn Tiền Phong rộng lớn chỉ còn lại có Đoan Mộc Tiêu Mạn, Đoan Mộc Kình Thiên và Cuồng Kiêu.
Đoan Mộc Kình Thiên thả Đoan Mộc Tiêu Mạn ra, sắc mặt nghiêm trọng, vẽ ra một trận thế rất lớn trước mặt, bí văn huyền ảo tuôn ra ánh sáng rực rỡ.
Đoan Mộc Kình Thiên xoay người lại, hai mắt chợt bắn ra tinh quang.
- Đây là chênh lệch giữa tinh vực, cùng là nửa bước Nguyên Thiên, máu thịt và tinh hồn của hắn hơn xa chúng ta! Tỷ, ta biết tỷ luyện thành vật kia, chúng ta cùng phát động đi!
Đoan Mộc Tiêu Mạn hít sâu một hơi, trong con ngươi lạnh lùng khẽ nói:
- Ngươi biết phát động thế nào à?
Đoan Mộc Kình Thiên im lặng một giây, bất chợt lắc đầu, khẽ nói:
- Thần đỉnh này cần dựa vào Vạn Pháp Thiên Tinh Quyết chân chính để phát động, rất khó hiểu được thấu đáo. Tuy nhiên cũng phải kiên trì thử một lần!
- Ha ha ha!
Cuồng Kiêu đứng phía đối diện, nhìn hai tỷ đệ đang đứng yên tại chỗ, trên gương mặt vô cùng xấu xí lộ vẻ cuồng ngạo, hạ xuống trên Trung Chấn Tiền Phong, khẽ nói:
- Các ngươi đang quyết định ai chết trước sao? Đến đây đi, cầu xin ta, có lẽ ta sẽ bỏ qua cho các ngươi!
- Ầm!
- Vù vù!
Tiếng nói vừa dứt, chiếc áo bào màu đen đầy nếp nhăn của Cuồng Kiêu tung bay phần phật, kình phong hung hãn thổi bay những phiến đá trước mặt.
Sau lưng Cuồng Kiêu, rất nhiều vết nứt không gian tối tăm lập tức lan tràn ra.
Lúc này, Cuồng Kiêu giống như con chim hắc ám dưới chướng của Ma Thần, năng lượng màu đen bao phủ sau người, dần dần giống thành một con quạ đen với bộ lông đen sắc bén, không ngừng phát ra tiếng kêu thê lương!
- Kỷ kỷ!
Tiếng chim kêu giống như vạn quỷ khóc lóc thảm thiết, mây đen nhanh chóng chồng chất, khí tức hắc ám của Cuồng Kiêu lại tăng lên.