← Quay lại trang sách

Chương 2438

Rất rõ ràng, Cuồng Kiêu cũng đang chuẩn bị cho một đòn cuối cùng.

- Tỷ, thử một lần đi! Ta xung phong, tỷ chặn phía sau!

Đoan Mộc Kình Thiên mở to mắt, lớn tiếng hét lên với Đoan Mộc Tiêu Mạn phía sau.

Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng ở trên Trung Chấn Tiền Phong, đôi môi nhếch lên, từ khi chế luyện đến lúc sử dụng, nàng hiểu rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác về chỗ đáng sợ của Ngự Thiên Thần Đỉnh.

Nhưng chưa ai chứng kiến qua uy lực thật sự của Ngự Thiên Thần Đỉnh, chưa từng chứng kiến qua tác dụng phụ của Ngự Thiên Thần Đỉnh.

Nói cách khác, vận dụng Ngự Thiên Thần Đỉnh sẽ có hậu quả khủng khiếp thế nào, trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn không rõ.

- Không kịp nữa rồi!

Giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên không ngừng vang vọng ở trong tai của Đoan Mộc Tiêu Mạn, nghĩ mới hiểu tâm nguyện của sư phụ Nam Tịch Hủy, chẳng lẽ mình muốn theo sau sao?

Đoan Mộc Tiêu Mạn sợ.

Đoan Mộc Tiêu Mạn luôn trầm tĩnh như băng lại sợ hãi sẽ giống như sư phụ không đợi được người trong lòng, nàng không đợi được Tô Dật.

Giờ phút này, nàng rất muốn gặp mặt Tô Dật.

Trung Chấn Hậu Phong phía xa có một đường ánh sáng màu vàng bắn đến, kình lực hung hãn đẩy sóng khí ra xa, chính là Đoan Mộc Hùng Đồ chạy như bay tới.

Nhìn Đoan Mộc Hùng Đồ chợt bắn ánh sáng màu vàng, trong lòng Đoan Mộc Tiêu Mạn rất bình tĩnh.

Dù thế nào, sư tôn Nam Tịch Hủy vì tình yêu trong lòng mà liều mạng cả đời.

Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng sẽ làm một lần như vậy.

Nửa đời trước Đoan Mộc Tiêu Mạn sống sót vì Đoan Mộc Kình Thiên, nửa đời sau, Đoan Mộc Tiêu Mạn nên sống sót vì mình!

Không gian đột ngột nổ tung, trời đất mờ mịt.

Bầu trời xa xăm hoàn toàn hỗn độn, vô cùng thê thảm, đột nhiên có một lực lượng khủng khiếp dời núi lấp biển từ trên Trung Chấn Tiền Phong bắn ra!

- Trời ạ, đó là lực lượng gì vậy?

- Mau nhìn kia, Đoan Mộc cung chủ ở trên Trung Chấn Tiền Phong đang làm gì vậy?

Đám người Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng, Long Phá Sơn đang chém giết trên ngọn núi, lúc này cảm giác được một luồng khí tức mạnh mẽ lao thẳng vào trong trời đất, vẻ mặt lập tức biến đổi, không hẹn mà cùng nhìn về phía ngọn núi.

Ánh mắt chớp hiện, tất cả nhìn người đều cảm giác được một lực lượng siêu nhiên bạo phát ra đủ để hủy trời diệt đất!

Trên Trung Chấn Tiền Phong, Đoan Mộc Kình Thiên đã bị cường lực ép đến bên cạnh Đoan Mộc Tiêu Mạn.

Ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn nghiêm trọng, nguyệt bào màu trắng nhẹ nhàng tung bay, trước mặt lập tức xuất hiện một cái thần đỉnh ba chân màu xanh da trời.

Trên đó có vô số ánh sáng hoa văn lưu chuyển, năng lượng linh hồn che trời lấp đất bạo phát ra, lập tức xuyên qua không gian vặn vẹo, mang theo tất cả cuốn ra bốn phương tám hướng!

- Ngự Thiên Thần Đỉnh, là Ngự Thiên Thần Đỉnh!

- Đó là thần đỉnh trong truyền thuyết sao? Nó có thể dẫn động tàn hồn viễn cổ, thần đỉnh hàng phục tất cả mọi ô uế trên thế gian sao?

- Đoan Mộc cung chủ bế quan không ngờ là luyện vật kia! Trời phù hộ Ngự Thiên cung ta!

Thần đỉnh phát ra ánh sáng giống như thánh quang tắm rửa, linh hồn lực giống như thủy triều công kích ra, tràn vào trong thiên địa, ánh sáng màu xanh nhạt kèm theo vẻ huyền ảo rực rỡ chiếu sáng cả trời cao.

Tất cả cường giả nhìn thấy cảnh tượng này đều xúc động, vô cùng kích động.

Thần đỉnh trong lời đồn đại này đã xuất hiện trên thế gian, bảo bọn họ làm sao không sợ hãi được!

- Cung chủ! Ngươi vì Ngự Thiên Cung đã hi sinh quá nhiều rồi!

Lúc này, Cổ Nhạc phó cung chủ đứng trên một ngọn núi nước mắt lưng tròng, nhìn chằm chằm vào dị tượng trên ngọn núi phía xa, ngực không ngừng lên xuống.

Cổ Nhạc thân là phó cung chủ duy nhất của Ngự Thiên Cung, hắn hiểu rõ hơn bất cứ ai, Ngự Thiên Thần Đỉnh tới không dễ.

Từ trên sách cổ đã từng ghi chép, cung chủ đầu tiên của Ngự Thiên Cung ngẫu nhiên lấy được toàn bản Ngự Thiên Quyết, sau "Hợp tác" với Lý thị đúc lại Ngự Thiên Thần Đỉnh.

Thần đỉnh xuất thế, trời sinh dị tượng, Thần Ma Hồng Hoang, ai dám không theo.

Ngự Thiên Thần Đỉnh thật sự dùng cho đại chiến nào, Ngự Thiên Cung có chiến tích gì, sách cổ lại không ghi chép.

Bởi vậy, Cổ Nhạc suy đoán Ngự Thiên Thần Đỉnh lại là vật kỳ lạ, nhưng trong lịch sử có ai thật sự dùng qua Ngự Thiên Thần Đỉnh? Đáp án là không!

Vào lúc này, trên Trung Chấn Tiền Phong có thần quang rạng rỡ, năng lượng linh hồn nhanh chóng cuốn ra, bùa chú giống như thần liên trào về phía trên thân của Đoan Mộc Tiêu Mạn và Đoan Mộc Kình Thiên.

Đoan Mộc Tiêu Mạn được thần quang chiếu sáng, mái tóc tung bay trông giống như thần linh.

Trong đôi mắt màu xanh lam tràn ra ánh sáng trong suốt, băng linh che trời lấp đất bao phủ quanh thần đỉnh, giờ phút này thần đỉnh lập tức phát ra khí tức khiếp người.

- Tỷ!

Hai tay Đoan Mộc Kình Thiên quét ngang, rót năng lượng linh hồn của mình vào trong đó, lại bị một năng lượng cường đại càng thêm khủng khiếp bắn ngược trở lại!

Đoan Mộc Kình Thiên mờ mịt nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, cả người lập tức cứng đờ.

- Ngự Thiên Thần Đỉnh, chỉ dựa vào Ngự Thiên Quyết bây giờ thì không mở ra được, ta chỉ có phát động Băng Loan Thần Lực mới có khả năng xoay chuyển càn khôn. Tha thứ tỷ tỷ hành động theo cảm tình, sau này Ngự Thiên Cung lại nhờ vào ngươi!

Lúc này bởi vì Băng Loan Lực dâng lên, giọng nói Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng giống như nặn ra qua khớp hàm.

Tiếng nói vừa dứt, gương mặt Cuồng Kiêu ở phía đối diện biến hóa, ánh mắt cương quyết đã sớm bị vẻ chấn động thay thế. Đoan Mộc Tiêu Mạn trước mặt bạo phát ra lực lượng khủng khiếp, tuyệt đối vượt xa sự tưởng tượng của hắn.

- Không thể nào, ngươi không thể điều khiển được thần vật như vậy!

Cuồng Kiêu nói xong, chân lùi lại một bước, năng lượng màu đen giống như gió bão tiếp tục được phát ra, nhưng không có trùng kính không ai bì nổi như vừa rồi.

Bỗng nhiên, đối mặt với sự khiêu khích của Cuồng Kiêu, Đoan Mộc Tiêu Mạn liếc nhìn Đoan Mộc Kình Thiên đang chấn động, dưới chân điểm nhẹ, toàn thân băng linh nâng cao Ngự Thiên Thần Đỉnh lên. Thân hình Đoan Mộc Tiêu Mạn cũng dần dần phóng lên trên không trung.

Trong mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn lộ ra thản nhiên, khinh thường, khẽ nói:

- Muốn diệt Ngự Thiên ta à, ngươi còn tới sớm một chút!

- Đừng, tỷ!

- Cung chủ, không cần!

- Đoan Mộc cung chủ!

- Ngươi dám!

Lúc này tất cả mọi người cũng bắt đầu sợ hãi, ngay cả Cuồng Kiêu cũng để lộ ra sự khủng hỏng trong lòng.

Ngự Thiên Thần Đỉnh khủng khiếp nhanh chóng phóng lên trên không trung, từ trong đỉnh lạp tức điên cuồng phun ra rất nhiều tàn hồn viễn cổ khủng khiếp.

Yêu hồn màu xanh da trời che trời lấp đất, khi Ngự Thiên Thần Đỉnh nhắm ngay Cuồng Kiêu Tôn Nhân, không gian bắt đầu biến sắc, trời đất giống như sụp đổ, mang theo năng lượng khủng khiếp trực tiếp phải loại bỏ con người!

Trong chớp mắt tiếp theo, động tác của Đoan Mộc Tiêu Mạn lưu loát như mây bay nước chảy, toàn thân phát ra tinh quang màu xanh da trời.

Giữa chân mày có một tia máu tươi màu băng xanh hóa thành năng lượng khắp bầu trời, chỉ huy tàn hồn viễn cổ cuốn ra trời đất đánh vào trên thân Cuồng Kiêu Tôn Nhân!

- Ngao!

Dưới hào quang màu xanh lam bá đạo ngạo nghễ, vô số tàn hồn viễn cổ đến không hết lấy đi năng lượng thiên địa, các loại nguyên tố kim mộc thủy hỏa thổ đều tập trung lại một chỗ, trùng kích quầng sáng năng lượng màu đen phía xa!

Trong giây lát, trời đất biến sắc, từng không gian tối đen như mực chấn động bạo phát ra, lực lớn đủ để cắn nuốt sức sống của vạn vật lan tràn trời đất, khuếch tán ra giống như tia chớp!

Ý thức được Đoan Mộc Tiêu Mạn đang lấy sinh mạng để cứu giúp Ngự Thiên Cung, tất cả mọi người hoàn toàn dừng tấn công, xông về phía Trung Chấn Tiền Phong.

Cũng lúc đó, đại quân Long Bí đáng sợ giống như một cơn lốc tập trung về phía Trung Chấn Tiền Phong!