← Quay lại trang sách

Chương 2439

Lúc này, Trung Chấn Tiền Phong dĩ nhiên trở thành một khu vực với gió bão băng lam cuồng bạo, ngay cả nửa bước Nguyên Thiên như Đoan Mộc Kình Thiên cũng bị trực tiếp đánh đến trên ngọn núi phía sau Cổ Nhạc.

- Ầm!

Ngọn núi trực tiếp bị gãy, trong tiếng nổ lớn trùng thiên, toàn thân Đoan Mộc Kình Thiên đẫm máu, mắt mở to nhìn Trung Chấn Tiền Phong bị băng tuyết bao trùm!

Đây là trận gió tuyết mạnh mà cả đời tất cả mọi người đều chưa từng thấy qua!

Trong rất nhiều tàn hồn viễn cổ cũng có Vũ Tôn Cự Phách trước đó, có Yêu tộc chí tôn từng tung hoành thời Hồng Hoang, còn có lực lượng tuyệt đối mạnh mẽ chưa từng thấy qua.

Lúc này ở dưới máu tươi của Băng Loan chỉ dẫn, tàn hồn đều lao ra khỏi Ngự Thiên Thần Đỉnh, đánh về phía quầng sáng năng lượng màu đen!

Giờ phút này, tiếng năng lượng nổ mạnh kinh thiên động địa vang vọng trời đất, Cuồng Kiêu lập tức chìm ngập trong gió tuyết.

Trong năng lượng dồi dào không gì sánh được, tiếng khóc kêu cứu mạng của Cuồng Kiêu lại giống như tiếng muỗi kêu, không mấy người có thể nghe thấy!

- Nhanh, cứu tỷ của ta! Cứu tỷ của ta!

Cơ thể Đoan Mộc Kình Thiên bong ra từng mảng giống như ngói vỡ, bởi vì vừa rồi nhiệt độ quá thấp làm gân bắt đầu co lại, tái mét, nhưng Đoan Mộc Kình Thiên hoàn toàn không quan tâm.

Hắn muốn cứu tỷ tỷ của mình, không có cách gì hữu dụng thì dùng mạng cũng tốt.

- Ngươi không nghe thấy lời tỷ của ngươi vừa nói thấy sao? Nàng đã tâm lý phải chết rồi!

Đoan Mộc Hùng Đồ lập tức giữ lại Đoan Mộc Kình Thiên đang kích động bên cạnh, dùng sức nắm lấy cánh tay của Đoan Mộc Kình Thiên, trong mắt đỏ hoe.

- A!

Tiếng kêu rên thê lương của Cuồng Kiêu vang vọng trời đất, ở trong lòng rất nhiều người Ngự Thiên Cung, đây tuyệt đối là đau đớn như dao cắt vào tim.

- Đó là tỷ tỷ ta, tỷ tỷ đã đợi ta mấy chục năm!

Đoan Mộc Kình Thiên điên cuồng hét lên.

Hắn khiến cho nàng phải chịu quá nhiều thua thiệt, làm sao có thể để cho Đoan Mộc Tiêu Mạn dâng lên tất cả vì Ngự Thiên Cung được!

- Cung chủ à! Cung chủ à! Dùng hết mạng của ta đổi mạng của ngươi đi!

- Đoan Mộc cung chủ, đừng mà! Cầu xin ngươi ra đi!

- Ngự Thiên Cung không còn thì có thể xây dựng lại được, cung chủ, ngươi ra đi!

Ở Quần Sơn Thiên Phong, cường giả Ngự Thiên Cung cùng các võ giả Phục Yêu Môn, Hỗn Loạn Vực đều khóc. Bọn họ biết Đoan Mộc Tiêu Mạn đang tiêu hao tính mạng của mình để đổi lấy tất cả.

Mỗi người lập tức quỳ gối trên sườn núi, khóc lóc, gào thét, nước mắt tuôn tào.

Không ai muốn dùng mạng của thần nữ đổi lấy sự bình yên cho Ngự Thiên Cung!

Lúc này, mắt Đoan Mộc Hùng Đồ run rẩy, trong tay vẫn giữ chặt lấy Đoan Mộc Kình Thiên đang không ngừng giãy giụa, nghiêm giọng nói:

- Kình Thiên, ngươi và tỷ tỷ ngươi đều làm tốt lắm! Giao các ngươi cho Tịch Hủy là quyết định đúng đắn nhất của cả đời ta!

Nghe tên Tịch Hủy của sư tôn, hai mắt Đoan Mộc Kình Thiên đã khóc tới sưng vù chợt hiện ra vẻ dao động, hai tay cứng đờ đứng ở giữa không trung trước sau không có cách nào thả xuống!

Lúc này, bị cảm ứng từ tâm hồn của Cuồng Kiêu, trên trăm vạn Long Bí Quân giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, điên cuồng tràn vào trong máu băng hung bạo.

- Ầm ầm ầm!

Lập tức có thây phơi khắp nơi, vô cùng ánh sáng màu vàng kim mất đi trong băng tuyết hủy diệt, không có chút giãy giụa nào, năng lượng tuyệt đối mạnh mẽ làm cho Long Bí Quân giống như ánh nến tắt vậy.

Nhìn cảnh tượng như vậy, máu đang sôi sục trong thân của tất cả người Ngự Thiên Cung ở đây cũng đông cứng lại, linh hồn run rẩy, căn bản không có cách nào nhúc nhích.

Trên Trung Chấn Tiền Phong, thiên uy phiêu đãng, năng lượng thuộc tính thủy mạnh mẽ không gì sánh được đang hủy trời diệt đất, trên không trung còn có gió nổi mây phun, chấn động lòng người!

Đây là tàn sát, là Đoan Mộc Tiêu Mạn dùng tính mạng đổi lấy bữa tiệc tàn sát thịnh soạn!

Tiếng cầu cứu, tiếng kêu khóc, tiếng gầm hét tràn ngập trời đất.

Tất cả Long Bí Quân đều biết mình đnag đi lên một con đường chết, nhưng tất cả đều không đi không được!

Tre già măng mọc, bởi vì tâm thần Cuồng Kiêu chỉ dẫn, bọn họ chỉ có thể nối tiếp nhau lao vào, đi cứu Cuồng Kiêu.

Ánh sáng màu vàng giống như con rồng đang tức giận không ngừng rót vào trong trận gió bão màu xanh da trời phía trên cao, rất nhanh lại hóa thành điểm sáng nhẹ nhàng tung bay.

Thế hệ Long Bí Quân vô địch cứ như vậy mà chết đi. Trong chớp mắt hơn phân nửa Long Bí Quân biến mất trong lực lượng tàn hồn viễn cổ ngập trời.

Người Ngự Thiên Cung nhận rõ hiện thực, mỗi người đều lộ ra gương mặt xám như đất, tuyệt vọng nhìn Ngự Thiên Cung may mắn tránh khỏi gặp nạn.

Nhưng đây không phải là kết quả bọn họ mong muốn!

- Tỷ tỷ, vì sao tỷ ngốc như vậy! Tỷ còn có Tô Dật mà...

Đoan Mộc Kình Thiên nặng nề quỳ gối trên ngọn núi, trong gió lốc, bóng dáng Đoan Mộc Tiêu Mạn ngạo nghễ đứng ở trên không trung, cơ thể mảnh mai hóa thành lực lượng cực lớn đang nâng Ngự Thiên Cung đi về phía ánh sáng.

Nhìn bóng dáng giống như thần chỉ, bá đạo ngạo nghễ này, Tây Vô Tình và Xích Phi Hồng cũng bắt đầu âm thầm rơi lệ. Đám người Hàn Vũ Long, Hàn Vũ Nhu đã giàn giụa nước mắt.

- Ơn của thần nữ, Vô Lượng Môn ghi nhớ trong lòng vạn năm!

- Hỗn Loạn Vực, vĩnh viễn nhớ tới đại đức của thần nữ!

- Phục Yêu Môn thay muôn dân trăm họ U Châu cám ơn Ngự Thiên Thần Nữ!

Trên ngọn núi mịt mờ xung quanh, đám yêu thú đồng loạt kêu lên, tiếng hô chấn động xen lẫn vẻ nghiêm túc và thương tâm vô tận, Yêu Phong cực lớn cuốn ra trời đất.

Đây là vạn yêu lễ mà chỉ khi chí tôn của Yêu tộc mất đi mới có.

Ngay cả Man Yêu thú cũng biết, Ngự Thiên Thần Nữ đang cứu giúp muôn dân trăm họ đại đạo, Thiên Man sẽ bởi vì cử chỉ của thần nữ mà được kéo dài tới muôn đời!

- Ngao!

Tiếng thú gào chấn động trời cao, núi rừng rung chuyển!

Mọi người ở đó đều giàn giụa nước mắt, hơn một nghìn vạn bóng người nhìn về phía Trung Chấn Tiền Phong cúi người chào. Đệ tử Ngự Thiên cung quỳ trên mặt đất, linh hồn chấn động, lệ rơi đầy mặt!

Trường hợp như vậy, không ai có năng lực xoay chuyển, bọn họ có thể làm chính là tiễn đưa Ngự Thiên Thần Nữ!

- Thả ta ra, ta muốn đi cứu tỷ tỷ của ta!

Trong ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên dại ra, nước mắt đã sớm chảy khô, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn máu mủ tình thâm ở trong gió bão phóng ra áp lực kinh người, trong mắt Đoan Mộc Kình Thiên tất nhiên đã liều chết.

Tất cả mọi người ở đó có thể mất đi hi vọng cứu Đoan Mộc Tiêu Mạn, duy nhất chỉ có mình là không được.

- Ta phải cứu nàng, đó là tỷ tỷ của ta!

Đoan Mộc Kình Thiên xoay đầu lại, nhìn Đoan Mộc Hùng Đồ và nóng nảy hét lên một tiếng. Mà lúc này, trên bầu trời hình như cũng bắt đầu không chịu nổi năng lượng cuồng bạo của tàn hồn viễn cổ.

Chỉ một thoáng, một tiếng nổ mạnh vang vọng không trung, vết nứt không gian giống như long trời lở đất cắt ngang ra, làm cho linh hồn người ta run rẩy!

Theo tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả mọi người kinh ngạc nhìn về phía xa.

Chỉ thấy trong khe nứt có rất nhiều phù văn huyền ảo tập trung lại, rất nhanh đã hóa thành một chuông cổ với hào quang rạng rỡ.

Chuông cổ đến trái đất, bầu trời sáng như ban ngày, không gian bị nghiền nát lập tức đổ nát, ngay sau đó là một ánh lửa màu đỏ chợt bắn ra, giống như mặt trời vậy.

Mọi người lập tức khiếp sợ, thu hồi lại vẻ tuyệt vọng, miệng mở to.

Bởi vì trong ánh lửa không phải ai khác, chính là Tô Dật đã nhiều ngày không thấy!

- Tô Dật!

- Là Thiên Kiêu Vương! Là Thiên Kiêu Vương a!

- Tô Dật! Trời ạ! Hắn không phải bị đè ở sâu trong lòng đất sao?

Trong chớp mắt tiếp theo, Tô Dật cầm Huyết Ma Sát Thần Kiếm trong tay vung vẩy ở trước người, một ánh sáng mạnh khủng khiếp bắn ra, bước chân điểm nhẹ lại lao ra khỏi chuông cổ bao vây.

Chân Tô Dật đạp vào trong không trung, mí mắt nâng lên, ánh mắt nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn đang ở trong trận bão băng phong đã hóa thân thành màu xanh, ánh mắt không ngừng dao động.

Bất chợt, trong mắt Tô Dật bắn ra sát ý, kiếm văn đỏ như máu bắn ra trời đất, một tiếng hét lớn truyền ra.