← Quay lại trang sách

Chương 2440

Tiếng hét phẫn nộ giống như sấm sét cuồn cuộn vang lên, âm thanh khiến linh hồn người ta thoáng run rẩy. Bất chợt, bóng dáng Tô Dật giống như mị ảnh lao vọt vào trong trận băng phong.

Lập tức, một khí tức mênh mông lan tràn ra, hơn nửa Long Bí Quân đã rơi xuống giống như bị thiêu cháy bay ra!

- Tiến vào! Tô Dật tiến vào rồi! Hắn chạy tới chỗ Đoan Mộc cung chủ!

- Trời ạ, Ngự Thiên Cung được cứu rồi. Cung chủ, ngươi cố chống đỡ đi!

- Liệt tổ liệt tông Ngự Thiên Cung nhất định phải phù hộ cho Đoan Mộc cung chủ sống sót đấy!

Chỉ một thoáng, người ở chỗ này không hẹn mà cùng mở to hai mắt, không thể tin được vào tình hình trước mắt, Ngự Thiên Đại Trận giết chết nhiều Long Bí Quân như vậy, Tô Dật không ngờ có thể tiến vào dễ dàng!

Tu vi của Tô Dật dường như lại tăng vọt, kiếm khí đáng sợ sắc bén chém ngang trời cao, giống như chém dưa thái rau vọt vào trong gió tuyết đầy trời.

- Tô Dật...

Nhìn Tô Dật bước vào Trung Chấn Tiền Phong, ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên rộng to, không ngừng hít sâu, nước mắt vui mừng tuôn ra.

- Cứu tỷ của ta, Tô Dật, ngươi nhất định phải cứu tỷ của ta đấy!

Khóe miệng Đoan Mộc Kình Thiên run rẩy, cả người lập tức căng cứng.

Vào lúc này, Trung Chấn Tiền Phong trong gió bão đã hóa thành thế giới băng phong đầy trời.

Đoan Mộc Tiêu Mạn màu xanh da trời đã không còn hơi ấm, trong đôi mắt sáng trong suốt vẫn còn nhìn Cuồng Kiêu Tôn Nhân đã bị đóng bằng chỉ còn nửa con mắt.

- Tiêu Mạn, nàng chịu khổ rồi!

Tay trái ôm kiếm, Tô Dật từ phía sau ôm cổ Đoan Mộc Tiêu Mạn, nghẹn ngào nói.

Đoan Mộc Tiêu Mạn bị sương tuyết bao trùm giống như một bức tượng đá, không có bất kỳ tri giác nào, trên lông mi thật dài hiện lên băng tuyết, cực kỳ giống Nam Tịch Hủy trong trời băng đất tuyết.

Tô Dật ôm Đoan Mộc Tiêu Mạn, trái tim chợt lạnh thấu, Đoan Mộc Tiêu Mạn trong ngực đã không còn nhiệt độ cơ thể bình thường.

- Tiêu Mạn, là ta, nàng tỉnh lại đi, ta là Tô Dật đây!

Tô Dật nghẹn ngào nói.

Hắn làm gì còn lo lắng tới tàn hồn viễn cổ, lo lắng tới Cuồng Kiêu Tôn Nhân nữa.

Mấy ngày này, nước mắt cả đời Tô Dật dường như đã chảy khô.

Sau khi từ trong Vạn Nhận Kiếm Sơn đi ra, Tô Dật lại nhận được tin tức Long gia tấn công Ngự Thiên Cung với quy mô.

Tô Dật dẫn theo Liễu Nhược Hi, Thôn Thôn vẫn có Thượng Quan Thiên Thần di chuyển không ngừng nghỉ, trực tiếp mở ra khe nứt không gian đến đây, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Đập vào trong mắt hắn là cảnh tượng Đoan Mộc Tiêu Mạn dùng tính mạng đổi lấy an toàn cho Ngự Thiên Cung.

Bỗng nhiên, trong lòng Tô Dật lại quay về thời điểm Độc Cô Vũ Mặc mất đi, trong lòng rất hoàng hốt, tay nắm trọng kiếm không khỏi bắt đầu run rẩy.

- Ầm ầm!

Hỗn Nguyên Chí Tôn Công cộng thêm lửa Trấn Thiên Thạch nhanh chóng vận chuyển, hơi nóng cuồn cuộn thiêu đốt, vây quanh Đoan Mộc Tiêu Mạn. Tô Dật vẫn có thể cảm giác Đoan Mộc Tiêu Mạn trong lòng lạnh thấu xương!

- Vù vù vù!

Tô Dật giống như phát điên, trước người lập tức tập trung một lưới lửa ánh sáng khổng lồ, huyền văn quanh quẩn, năng lượng cuồng bạo tản ra năng lượng cực hạn, nhanh chóng nung chảy sương lạnh trên người Đoan Mộc Tiêu Mạn.

- Vù vù vù!

Băng tuyết đang tan rã với tốc độ thong thả, Tô Dật xuyên qua đầu vai Đoan Mộc Tiêu Mạn nhìn về phía trước.

- A!

Vào lúc này, Cuồng Kiêu đã bị tàn hồn bao phủ, mắt thấy Tô Dật thi triển ra lửa Trấn Thiên Thạch, hai mắt chớp chớp vài cái, cuối cùng ở trong rất nhiều ánh sáng lấp lánh khủng khiếp hóa thành hàng nghìn hàng vạn quạ đen bay ra phía chân trời.

Bên ngoài, ánh mắt mọi người nóng bỏng và kích động.

Nhìn ngọn lửa hy vọng thiêu đốt ở giữa trận bão tuyết, rất nhiều ánh mắt khát vọng đều cầu nguyện Tô Dật có thể cứu Đoan Mộc Tiêu Mạn trở về.

Đó là hồn của Ngự Thiên Cung, là mạch máu của Ngự Thiên Cung!

Phía xa, Thượng Quan Thiên Thần rốt cuộc tìm được nữ nhi mình. Hai cha con nàng ôm nhau khóc, người của Thiên Yêu Tông che mặt.

Khó khăn!

Thiên Yêu Tông cũng từng trải qua cảnh tượng giống như Ngự Thiên Cung, gặp nạn và khổ ách cuối cùng mới đổi lấy thái bình muôn đời.

- Các ngươi làm sao ra được?

Liễu Nhược Hi nhíu mày đứng ở bên cạnh Cổ Nhạc. Đám người Cổ Nhạc và Long Phá Sơn nhìn qua với con mắt mong mỏi, trên gương mặt đỏ lên vì kích động, khẽ nói.

- Thiên Phong Kiếm Ý, Tô Dật đã lĩnh ngộ ra Thiên Phong Kiếm Ý! Đúng không, Nhược Hi.

Từ phía xa, Đoan Mộc Hùng Đồ và Đoan Mộc Kình Thiên nhanh chóng đi tới chỗ người Ngự Thiên Cung, nhìn bóng dáng cao ngạo trong cuồng phong bão tuyết, trong mắt lóe lên ánh sáng kỳ lạ đầy cấp thiết.

Nghe vậy, đám người Cổ Nhạc, Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng đều run rẩy, tâm hồn chấn động.

Nhớ lại vừa rồi Tô Dật nhẹ nhàng rạch ra hai kiếm khí phách như hủy trời diệt đất, tu vi kiếm ý này rất mạnh mẽ, ẩn chứa uy áp khủng khiếp tới cực hạn.

Chỉ một thoáng, người ở đây đều không nói gì nữa.

- Ầm ầm ầm!

Lúc này, Thôn Thôn từ lâu đã hóa thành Hắc Sơn vạn trượng, bóng người to lớn như đình viện vượt qua ngang trời đất, từng bước đạp lên Long Bí Quân giống như đạp đường đậu.

Chỉ có một nửa Long Bí Quân, thấy áp lực chí tôn Yêu Vực cảnh che trời lấp đất thì khí thế đột nhiên biến mất.

Bọn họ không phản kháng, lại hóa thành từng đợt sương máu nhẹ nhàng tung bay.

Bọn họ chết cũng không nghĩ ra, hành trình lần này tới Ngự Thiên Cung cuối cùng lại trở thành con đường huỷ diệt của Long Bí Quân.

- Tô Dật, ngươi nhất định phải cứu tỷ tỷ của ta!

Ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên sáng rực, hai tay nắm chặt, mồ hôi từ trên trán trượt xuống, nhìn chăm chú vào quả cầu lửa đang phát sáng kia.

- Ầm ầm!

Trong băng tuyết, tuyết lớn như lông ngỗng bay lả tả khắp bầu trời, tàn hồn viễn cổ che trời lấp đất giống như ngựa hoang thoát khỏi dây cương tùy ý lao nhanh ở trong Trung Chấn Tiền Phong.

Nếu không có trận gió bão này, sợ rằng giờ phút này Ngự Thiên Cung đã trở thành một đống đổ nát.

Năng lượng nóng bỏng dần dần thiêu đốt Đoan Mộc Tiêu Mạn trước mặt, không gian vô hình đột nhiên biến dạng.

Khi một mảng băng tuyết cuối cùng rơi xuống, Tô Dật lập tức cảm giác được Đoan Mộc Tiêu Mạn đau khổ than khẽ một tiếng.

- Tiêu Mạn!

Tô Dật buông hai tay ra, kinh sợ hô lên một tiếng, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn đã khôi phục lại trạng thái ban đầu nhưng vô cùng yếu đuối, tim đập loạn.

Băng tuyết tan rã, Đoan Mộc Tiêu Mạn suy yếu lại càng thêm xinh đẹp đang giơ hai tay lên, miễn cưỡng kết ấn, một loại năng lượng nghiền ép tâm thần bắn ra trời đất.

Quang hoa rực rỡ trùng kích trời đất, Ngự Thiên Thần Đỉnh đang tuôn ra năng lượng ở trước người bỗng nhiên phát ra một tiếng động.

- Ầm ầm!

Hàng nghìn hàng vạn tàn hồn giống như được cảm ứng vậy, điên cuồng chạy như điên về phía thần đỉnh.

Trong Trung Chấn Tiền Phong rộng lớn, hồn thể trong suốt được một trận cuồng phong thổi qua, từng ánh sáng trong suốt lấp lánh bắn ra, theo đó là tiếng xé rách không gian truyền ra!

- Vèo vèo!

Vô số ánh sáng lấp lánh xuyên qua Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn, cơn lốc cuốn tóc của Đoan Mộc Tiêu Mạn tung bay, sắc mặt trắng bệch như giấy trắng.

Lần đầu tiên, Tô Dật cảm giác được Ngự Thiên Thần Nữ không gì không làm được lại tiều tụy và mảnh mai như vậy.

Gió bão lao nhanh như tên bắn ngăn cản bước chân đi về phía trước, Tô Dật có thể cảm giác được giữa hai người có cấm chế không gian thật lớn, mặc cho mình dùng sức thế nào, cũng không có cách nào vượt qua được.

Hắn trơ mắt nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn thu hồi Ngự Thiên Thần Đỉnh cho, trên khoảng không xung quanh có tiếng dao động vang lên, Ngự Thiên Thần Đỉnh rơi mạnh xuống mặt đất!

- Bịch!

Giống như tiếng chuông sinh mạng gõ lên, gió bão dừng lại, ánh sáng năng lượng ngừng di chuyển, trời đất khôi phục lại như cũ.

Vào lúc này, Đoan Mộc Tiêu Mạn giống như mất đi sức sống co quắp trên mặt đất, ánh mắt mơ hồ, môi anh đào thoáng động.

- Tiêu Mạn!