Chương 2441
Tô Dật cuối cùng có thể nhúc nhích, lập tức vọt tới bên cạnh Đoan Mộc Tiêu Mạn, đỡ lấy Tiêu Mạn và lớn tiếng kêu lên.
Đoan Mộc Tiêu Mạn ở trong lòng nhìn Tô Dật, trong ánh mắt suy yếu thoáng có chút an ủi, bàn tay trắng thuần vuốt ve gương mặt của Tô Dật, khẽ nói:
- Tô Dật, ta cuối cùng cũng chờ được ngươi!
Hắn nắm chặt tay Đoan Mộc Tiêu Mạn, hơi lạnh giống như lưỡi đao cắt qua tim, vẻ mặt thâm trầm, hai mắt giống như phóng ra lửa, lo lắng không yên.
- Ầm ầm!
Gió tuyết trên ngọn núi tiêu tan, bầu trời hiện ra, giữa sông núi bị nghiền nát có mấy bóng dáng cường giả giống như ảo ảnh bắn đến đây.
- Tô Dật, tỷ của ta thế nào?
Đoan Mộc Kình Thiên còn chưa hạ xuống đất đã mở miệng hỏi thăm, lập tức bị đám người Cổ Nhạc và Đoan Mộc Hùng Đồ kéo ra.
Lúc này, Tô Dật đã rót linh dịch vào trong miệng của Đoan Mộc Tiêu Mạn, Hỗn Nguyên Chí Tôn Công và Ngự Thiên Quyết đồng thời rót vào trên thân Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Toàn thân có gió nổi lên bay phần phật, năng lượng dồi dào giống như rót vào đến trong quả cầu nước bị nghiền nát, sau khi năng lượng di chuyển một vòng trong cơ thể Đoan Mộc Tiêu Mạn lại trực tiếp bắn ra từ trong huyệt Thiên Quan.
- Sao có thể như vậy được!
Đoan Mộc Kình Thiên lập tức hoảng sợ, ánh mắt run rẩy, trong lòng chấn động mãnh liệt.
- Cùng nhau thử xem!
Cổ Nhạc gầm lên phẫn nộ, khí tức trên người chư hầu trưởng lão mười phương rung lên, mấy chục khí tức khủng khiếp bắt đầu dao động bên ngoài Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Từng khí tức cường hãn hội tụ thành khí thế mênh mông, giữa không trung có gió nổi mây phun, nhiệt độ cũng dần ấm lên, khí tức đáng sợ lan tràn trong trời đất.
- Không được, không được!
Năng lượng linh hồn đan xen vào trong vòng sáng, Tô Dật đứng dậy, gương mặt nhanh chóng run rẩy, ánh mắt nghiêm trọng, quát lớn.
Bỗng nhiên, Đoan Mộc Kình Thiên thu lại chưởng lực, mọi người ở đây đều tới gần nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Giờ phút này khí tức của Đoan Mộc Tiêu Mạn đang biến mất với tốc độ mắt thường có thể thấy được, nếu không có linh dịch vừa rồi chống đỡ, lúc này dĩ nhiên chết!
- Đây là tiêu di chứng hao máu! Băng Loan là thần thú thượng cổ, máu tươi biến mất, tất nhiên sinh mạng cũng không chống đỡ nổi!
- Vậy làm sao bây giờ! Vậy làm sao bây giờ!
Giọng Tô Dật run rẩy, gương mặt hốt hoảng, hai dòng nước mắt tràn ra, nhìn mọi người ở đó.
Đoan Mộc Kình Thiên lập tức nhảy dựng lên, nâng Đoan Mộc Tiêu Mạn dậy và lớn tiếng nói:
- Đi, Táng Thiên Hàn Địa, thượng thần Băng Loan còn ở đó! Đi cầu xin nàng, không chừng còn có cơ hội!
Nghe vậy, Tô Dật như bắt được cọng rơm cứu mạng ánh mắt liền sáng ngời, yết hầu chuyển động.
Hai người nhanh chóng bế Đoan Mộc Tiêu Mạn lên, lao về phía Táng Thiên Hàn Địa!
- Ầm ầm!
Đám người thấy hai người biến mất ở chân trời, trong ánh mắt đầy lo lắng.
- Lúc này phải làm thế nào?
Long Phá Sơn nhíu mày, một trận chiến này của Long gia chính là đả kích cực lớn đối với Ngự Thiên Cung.
Tuy Long Bí Quân bị tiêu diệt, nhưng Ngự Thiên Cung cũng bị tổn thương nguyên khí nặng nề, Ngự Thiên Cung, Phục Yêu Môn, Hỗn Loạn Vực đều bị tổn thương trên diện tich lớn.
- Kiểm kê lực lượng chiến đấu trước đã, Long Bí Quân biến mất, quyết không thể để cho Long Quảng thuận lợi thành thần được!
Cổ Nhạc cố nén đau buồn trong lòng, nói.
Cuộc chiến đấu nửa bước Nguyên Thiên hiện rõ trước mắt, ai cũng biết, nếu để cho Long Quảng thật sự đạt đến cảnh giới Nguyên Thiên, sợ rằng Thiên Man Đại Lục sẽ không còn ngày tháng yên ổn.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người ở đó im lặng không nói, từng người nhìn chằm chằm về hướng Táng Thiên Hàn Địa và đờ người ra, sau đó đám người mới dần tản đi.
- Cổ Nhạc trưởng lão, phụ thân ta đâu?
Trên gương mặt hiện lên vẻ lo lắng buồn phiền, Liễu Nhược Hi rõ ràng còn chưa thể bình tĩnh lại.
- Ta dẫn ngươi đi, có một số việc chắc hẳn ngươi nên biết.
Cổ Nhạc đi tới. Tô Dật đã nói với đám người Cổ Nhạc về chuyện năm đó Cuồng Kiêu ăn cắp Thất Thải Linh Lung Noãn.
Bởi vậy, Liễu Nhược Hi ở trong Ngự Thiên Cung mới có thể có được sự bảo vệ hoàn toàn, không chỉ bởi vì nàng là người trong lòng của Tô Dật.
Táng Thiên Hàn Địa, gió tuyết vẫn giương cung bạt kiếm, mây đen che phủ trên cao, hai đường ánh sáng lướt nhanh về phía chân trời.
- Tô Dật, ta tới mở ra Băng Loan Bí Cảnh, ngươi mau vào đi!
- Được!
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tô Dật bế Đoan Mộc Tiêu Mạn, năng lượng toàn thân dường như che khuất bầu trời.
Sau khi Đoan Mộc Kình Thiên vẽ ra một vòng xoáy băng lam, dưới chân Tô Dật điểm nhẹ, cả người lập tức vọt vào trong Băng Loan Bí Cảnh.
- Vù!
Khi tiếng băng tuyết bị vỡ nát vang vọng bên tai, trước mắt hiện ra một cánh rừng màu xanh lam, Tô Dật rất nhanh đã xuất hiện ở trong một thế giới băng màu xanh.
Yên tĩnh, vắng lặng, hoàn toàn không có khí tức hung ác bạo ngược bên ngoài.
Trong thế giới không tiếng động, giọng nói của Tô Dật xen lẫn nguyên khí lập tức vang vọng trời đất:
- Có ai không! Băng Loan Chân Thần!
Hắn gào ba tiếng, vẫn không thấy có dấu hiệu bất kỳ sinh linh nào hoạt động. Tô Dật lập tức phát Hỗn Nguyên Chí Tôn Công, mang theo rất nhiều khí lưu trong không gian xung quanh giống như trận gió xoáy nhỏ chuyển động ra, không gian mơ hồ vặn vẹo!
- Nếu ngươi ở đây thì nhanh lăn ra cho ta, bằng không ta hủy thiên địa này của ngươi!
Có lẽ là bị Nguyên Chí Tôn Công của Tô Dật Hỗn ảnh hưởng, Đoan Mộc Tiêu Mạn suy yếu ngả đầu trên vai Tô Dật, khẽ lắc đầu.
- Tiêu Mạn, nàng đã tỉnh rồi!
Tô Dật vui mừng bất ngờ lên tiếng, ngắm nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, nhỏ nhẹ khẽ nói, trong lòng rất xúc động.
- Người thiếu niên, nếu ngươi dùng lực thêm chút nữa, không chỉ nàng sẽ chết nhanh hơn, ta cũng sẽ biến mất.
Nghe giọng nói, Tô Dật lập tức ngước mắt nhìn. Trên không trung hiện ra đôi mắt màu xanh da trời, giống hệt với hình ảnh hắn nhìn thấy trong linh tế ở vực sâu.
Ở đây chính là một phân hồn khác của Băng Loan, cũng là một phân hồn cuối cùng của Thiên Man.
- Ngươi chính Yêu Hoàng đại nhân chuyển thế!
Băng Loan chậm rãi mở miệng.
Bỗng nhiên, Băng Loan trên không trung vỗ cánh, gió tuyết cực lớn lập tức bao phủ lấy Đoan Mộc Tiêu Mạn, rời khỏi vòng tay của Tô Dật và nằm ngang trời.
Theo đó, đôi mắt của Băng Loan chớp chớp, bất chợt đặt Đoan Mộc Tiêu Mạn ở trên mặt đất trong suốt, cùng lúc đó, khí tức của Đoan Mộc Tiêu Mạn lại không bị biến mất nữa.
- Ngươi biết ta?
Tô Dật ngước mắt nhìn.
- Tất nhiên là biết rồi, linh hồn cộng sinh, ký ức cùng thể, nếu không ngươi nghĩ ta tìm kiếm Yêu Hoàng thế nào, lại truyền lại tin tức cho các lão già kia thế nào?
Tô Dật khẽ gật đầu, đi đến bên cạnh Đoan Mộc Tiêu Mạn và khẽ nói:
- Nếu ngươi biết ta, có thể cứu Tiêu Mạn của ta không?
- Chúng ta là ngươi, chúng ta lại không phải là nàng.
Ngoài dự đoán của Tô Dật, giọng nói của Băng Loan trở nên nghiêm túc lạ thường, so với Băng Loan ở linh tế trong vực sâu, con Băng Loan này hình như không dễ tốt nói.
Sắc mặt Tô Dật lập tức trầm xuống, trong đôi mắt chợt bắn ra tinh quang, khẽ nói:
- Ngươi không muốn cứu nàng?
- Ngươi không muốn cứu nàng?
Băng Loan hỏi ngược.
- Ngươi đang đùa ta sao?
Tô Dật nhíu mày, hét lên một tiếng vang vọng ở trên không trung.
- Ha ha ha!
Băng Loan khổng lồ vỗ cánh di chuyển, gió tuyết màu trắng run rẩy, trên bầu trời lập tức vỡ ra một lỗ thủng trong suốt, cảnh tượng phía trên lập tức làm cho Tô Dật im lặng.