Chương 2443
Cổ Nhạc khẽ gật đầu, thế cục bây giờ đã đặc biệt sáng tỏ. Long Quảng đang bế quan, ở thời điểm mấu chốt thành thần này, dù thế nào đi nữa hắn cũng sẽ không từ trong Thiên Cung đi ra.
Cho dù Thiên Lan Hải Vực còn có Thiên Long Tông đến Long gia, nhất thời cũng không gặp được Long Quảng.
Cho Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn còn có chút thời gian, nhìn Táng Thiên Hàn Địa đầy tuyết phủ phái xa, Cổ Nhạc nghiêm giọng nói:
- Cung chủ bọn họ? Còn chưa có...
Đoan Mộc Kình Thiên nặng nề chà chân dưới đất, trên gương mặt tuấn lãng lộ ra chút sốt ruột, cao giọng nói:
- Không quan tâm nữa, để ta vào xem!
Đoan Mộc Kình Thiên nhíu mày, dưới chân có ánh sáng chớp hiện, kiếm phong mạnh mẽ cuồn cuộn ra ra, trên Táng Thiên Hàn Địa phía xa có một khí thế mênh mông lan tràn, ánh sáng chói lòa cùng dãy núi chấn động!
- Cô cô!
Trên không trung, một con Đế Tước Thần Cầm cực kỳ khổng lồ vỗ cánh, kiêu ngạo nhìn trời đất, toàn thân dâng lên ánh lửa giống như được thần quang rội rửa, lập tức biến không trung của Táng Thiên Hàn Địa thành ráng đỏ.
Thần quang lúc sáng lúc tắt, lửa cháy mạnh không ngừng!
Nhiệt độ nóng bỏng thiêu đốt làm không gian biến dạng, từng dao động màu đỏ làn tràn ra!
- Ông trời của ta, đó là Đế Tước của Tô Dật, bọn họ ra sao?
- Khí tức thật mạnh, năng lượng này còn khủng khiếp hơn trước lúc Tô Dật tiến vào rất nhiều!
- Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Động tĩnh kia không chỉ làm các cường gải trên đỉnh Trung Chấn Tiền Phong chấn động, ngay cả các ngọn núi khác, mọi người cũng ùa ra nhốn nháo, ánh mắt đồng thời nhìn chăm chú vào hướng Táng Thiên Hàn Địa, mắt lộ vẻ hoảng sợ.
- Các ngươi nhìn kìa! Ở ngực của Đế Tước!
Hàn Vũ Long tinh mắt, híp mắt nhìn chằm chằm vào ảo ảnh Thần Cầm che trời lấp đất, trên thân thể khổng lồ có lửa tràn ngập, lửa ở ngực đan xen vào nhau, từ trong đó bắn ra một ánh sáng màu xanh nhạt.
- Đế Tước thuộc mạch của Phượng Hoàng, Niết Bàn sống lại, băng hỏa dung hợp với nhau!
Cổ Nhạc kinh ngạc há hốc miệng, thật lâu mới thì thầm nói. Chỉ thấy lúc này Đoan Mộc Kình Thiên đứng phía trước không ngừng cười như điên.
- Ha ha ha! Có thể cứu chữa! Có thể cứu chữa! Tỷ tỷ đây là mượn Huyết mạch Đế Tước của Tô Dật để sống lại!
Đoan Mộc Kình Thiên cười tùy ý, vì vui mừng kích động mà nước mắt chảy dài trên gương mặt.
Bỗng nhiên, ánh mắt tất cả cường giả ở đó chấn động, cuối cùng lại không ngờ huyết mạch Đế Tước còn có tác dụng kỳ diệu như vậy.
Rất nhiều ánh mắt kinh ngạc nghi ngờ nhìn ánh sáng màu xanh lam đan xen với màu đỏ phía xa, uy áp cực lớn như muốn ép trời đất, cho dù ở khoảng cách đủ xa, khí huyết của đám người Long Phá Sơn vẫn nhộn nhạo.
Nhưng trong lòng mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì căn bản của Ngự Thiên Cung đã ổn định!
- Ầm!
Trong từng ánh mắt kinh ngạc theo dõi, tiếng Đế Tước phía xa vang động núi sông, xuyên thẳng lên trời cao, hai cánh màu đỏ thẫm quấy đảo gió mây, các dãy núi đều bị ánh lửa chiếu xuống có vẻ rực rỡ!
Vào lúc này, ánh sáng màu xanh lam kì lạ ở ngực càng lúc càng chói lòa, trong nháy mắt khi ánh sáng màu lam phá thể lao ra, ánh sáng màu lam vạn trượng xuyên qua tầng mây, sánh ngang với ánh sáng màu đỏ.
Ánh sáng trùng kích, trời đất gió mây biến sắc, tiếng thú thu hút tất cả yêu thú Hỗn Loạn Vực lao lên không trung.
Tất cả nghiêm túc nhìn hai Thần Cầm trên trời, thú hồn run rẩy, khắp nơi vang lên tiếng thú rít gào, vào thời khắc này thú hồn chấn động hoàn toàn bạo phát!
- Cô!
Một tiếng chim loan chói tai vang vọng trong trời đất, ánh sáng màu xanh lam cuối cùng hoàn toàn rời khỏi sự bao phủ của Đế Tước, giang cánh vỗ như bão táp, dọc theo sông núi nhấp nhô, Băng Loan Thần Cầm màu xanh lam cuốn ra trời đất, một cánh dài nghìn trượng, lập tức biến Ngự Thiên Cung thành trời đất của băng và lửa!
Đám người ngước mắt nhìn lên bầu trời với ánh mắt nghiêm túc tôn sùng, một uy áp cực lớn giống như từ thời Hồng Hoang hạ xuống làm cho mọi người nằm rạp, chỉ nhìn chăm chú vào hình ảnh thần dị đã khiến cho bọn họ vô cùng kích động!
Sau khi lượn quanh một vòng, Băng Loan bay trở về Táng Thiên Hàn Địa, lúc này ánh sáng màu đỏ của Đế Tước biến mất, ảo ảnh thần thú cực lớn dần dần thực thể hóa, biến thành bóng dáng của Tô Dật.
Ánh sáng màu xanh lam hạ xuống Táng Thiên Hàn Địa, ảo ảnh trong gió tuyết màu trắng khắp bầu trời dần thu nhỏ lại, cuối cùng cũng hóa thành hình người, được Tô Dật với khí tức dồi dào đón lấy!
- Vù vù vù!
Giống như mất đi trọng lực, hoa tuyết đang bay lất phất trong trời đất đột nhiên rơi xuống. Táng Thiên Hàn Địa lại trở thành thế giới băng tuyết.
Tô Dật với động tác lưu loát, đón lấy Đoan Mộc Tiêu Mạn, dưới chân di chuyển giống như mị ảnh vậy, nhanh chóng vọt tới trên Trung Chấn Tiền Phong.
Trên không trung xẹt qua một đường cong của lửa đỏ. Khi đám người còn chưa kịp chú ý, Tô Dật đã tung người hạ xuống trên ngọn núi.
Đám người Cổ Nhạc, Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng, Đoan Mộc Kình Thiên quan sát Tô Dật đang ôm Đoan Mộc Tiêu Mạn, trong ánh mắt đầy vẻ kinh ngạc, nhìn Tô Dật khí tức dồi dào, trong lòng đặc biệt chấn động.
Ngoài kiếm khí vô cùng sắc bén, chính là khí tức năng lượng trùng thiên Tô Dật, tất cả đều đủ khiến cho một cường giả Nguyên Hoàng cảnh trực tiếp phun máu!
Lúc này sự chú ý của mọi người đều tập trung vào trên người Tô Dật, quan sát tu vi, khí tức của Tô Dật, Cổ Nhạc là người mở miệng đầu tiên.
- Tô Dật, bây giờ ngươi có tu vi gì?
Khóe miệng Tô Dật thoáng cong lên, nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn trong lòng, trong mắt đầy vẻ dịu dàng.
- Nguyên Vực cảnh lục trọng! Đây quả thực là chuyện mới nghe lần đầu!
Hai mắt Đoan Mộc Kình Thiên mở to, sau khi quan sát khí tức trên thân Tô Dật, đầu không ngừng lắc, ánh mắt không thể tưởng tượng nổi!
- Nguyên Vực cảnh lục trọng!
Những người khác ở đây đều nuốt nước bọt, vẻ mặt giống như hóa đá vậy.
Rõ ràng khi mới qua, Tô Dật vẫn chỉ có Nguyên Vực cảnh nhất trọng, mặc dù có Thiên Phong Kiếm Ý hộ thể, khí tức hùng hồn, tu vi không thể lừa gạt người khác được.
Đây mới qua mấy ngày, tu vi Tô Dật tăng vọt là sao?
Đây chính là Nguyên Vực cảnh đấy!
Tây Vô Tình và Vô Thường Tiên Tử ở bên cạnh nhìn nhau cười, trong mắt đầy cay đắng và bất đắc dĩ. Lẽ nào tu vi ở trong mắt tiểu tử này lại đơn giản như ăn kẹo?
- Để ta xem thử có phải là Nguyên Vực cảnh lục trọng hay không?
Long Phá Sơn và đám người Lạc Vô Nhai đều vây quanh bên cạnh Tô Dật, quan sát hắn với vẻ hết sức kinh ngạc.
Tô Dật duy trì tư thế cũ, khẽ gật đầu, cuối cùng mở miệng, nói:
- Đây đều là nhờ có Tiêu Mạn!
Bởi vì Tô Dật biến hóa thật sự quá kinh người, lúc này tất cả mọi người mới nhớ tới nhân vật chính vốn phải là Đoan Mộc Tiêu Mạn.
Đoan Mộc Tiêu Mạn không thích ứng được khi bị nhiều người chú ý, lập tức nhớ tới chuyện vừa xảy ra ở trong Băng Loan Bí Cảnh, gương mặt ửng đỏ, nũng nịu nói:
- Tô Dật, mau thả ta xuống.
Đoan Mộc Tiêu Mạn nói xong, môi cong lên, gương mặt đỏ như đào hạnh, khác hẳn với hình tượng trước mặt mọi người trước đó.
Tô Dật nhún vai, khẽ cười và đặt Đoan Mộc Tiêu Mạn xuống. Đoan Mộc Tiêu Mạn hít sâu một hơi, vuốt lại mái tóc rối, cổ họng thoáng động.
- Ngự Thiên Cung bây giờ thế nào?
Đám người mồm năm miệng mười báo cáo tình hình cuộc chiến với Đoan Mộc Tiêu Mạn. Cho dù đang lắng nghe, ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn vẫn không rời Tô Dật.
Lúc này, Tô Dật lại bị Đoan Mộc Kình Thiên kéo sang một bên, hai người thì thầm không biết đang nói gì, ánh mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn biến đổi, bàn tay giấu trong ống tay áo thoáng xiết chặt.