Chương 2444
Lúc này thật sự phải gọi là tỷ phu à?
Đoan Mộc Kình Thiên cười với vẻ nghiền ngẫm, nhìn chằm chằm vào Tô Dật.
- Ta...
Tô Dật cười cộc lốc, nói sơ qua tình huống phát sinh bên trong cho Đoan Mộc Kình Thiên nghe.
Đoan Mộc Kình Thiên khẽ gật đầu, thổn thức nói:
- Coi như trong cái rủi có cái may, người khác không cảm nhận được, nhưng ta lại biết tu vi của tỷ tỷ cũng tăng vọt.
Tô Dật quay đầu nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, hai người đối diện nhau, người sau trực tiếp đưa mắt đi chỗ khác, trong lòng Tô Dật lập tức vui mừng.
- Ta thật sự không chú ý, nhưng ngoại trừ Cuồng Kiêu chỉ còn lại Long Quảng, chúng ta phải cùng loại bỏ hắn thì thiên hạ mới thái bình được!
Mắt Tô Dật lộ ra tinh quang, ánh mắt đột nhiên hung hãn.
- Tô Dật!
Nghe Đoan Mộc Tiêu Mạn gọi, hai người đồng thời quay lại, bên tai truyền đến giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên, nói:
- Ta đi chữa thương trước, về phần tỷ của ta ngươi tạm thời ứng phó đi!
Đoan Mộc Kình Thiên nói xong liền hóa thành một đường kiếm quang quỷ mị xuyên qua trời đất, phía xa truyền đến tiếng hô của Thượng Quan Thiên Thần.
- Kình Thiên sư tôn, chờ đã! Ngài vẫn chưa gặp qua nữ nhi của ta! Kính Uyên, vẫn có Kính Uyên!
Rất nhanh, tất cả mọi người được Đoan Mộc Tiêu Mạn phân phó đều nhanh chóng tản đi, chuẩn bị sẵn sàng cho con đường chính phạt Long gia ngày mai.
- Kình Thiên vừa nói gì với ngươi vậy?
Cơ thể yểu điệu của Đoan Mộc Tiêu Mạn đi đến, một mùi thơm phả vào mũi, trong lành cao ngạo giống như băng lam, làm cho tâm thần người lập tức thoải mái.
Tô Dật thoáng cong môi, trong mắt lóe sáng nói:
- Chuyện của nam nhân, ngươi không hiểu dâu!
- Ngươi lặp lại lần nữa, ngươi đừng tưởng rằng... Ta lại...
Nói được một nửa, Đoan Mộc Tiêu Mạn đột nhiên dừng lại, thân thể bắt đầu lay động.
- Cái gì?
Tô Dật cười xấu xa nói, nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh nhã tuyệt sắc và trực tiếp ôm nàng vào trong lòng.
- Nơi này là Tiền Phong, ngươi điên rồi!
Đoan Mộc Kình Thiên cau mày, ngoài miệng thì mắng nhưng vẫn mặc cho Tô Dật ôm, không phản kháng.
Tô Dật nhắm mắt lại, nhẹ nhàng cảm nhận sự dịu dàng này, trong lòng cảm thấy ấm áp, bất chợt buông tay ra.
Cả hai không nói nhiều lời, trong mắt bọn họ chỉ có nhau. Đôi mắt Đoan Mộc Tiêu Mạn dần đong đầy nước mắt
- Ngày mai trực tiếp tấn công lên Long gia!
Tô Dật khẽ nói.
Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ gật đầu. Bây giờ đại thế ở sáu lục địa, ba châu, một biển đã định, số thế lực phản loạn còn lại chẳng qua chỉ là tôm tép nhỏ. Chỉ cần Long Quảng vừa chết, Long gia sẽ hoàn toàn bị xóa bỏ khỏi Thiên Man.
- Đi thăm gia gia và phụ thân thôi. Chúng ta còn có một trận đánh ác liệt, đừng để cho hai người bọn họ phải lo lắng!
Tô Dật cười sang sảng, vẻ nghiêm trọng trên gương mặt lập tức bị lời nói của Đoan Mộc Tiêu Mạn làm dịu đi. Hắn đưa cánh tay để ở bên thắt lưng, tạo thành một khe hở nói:
- Đi thôi!
Đoan Mộc Tiêu Mạn nhất thời liếc Tô Dật, nũng nịu nói:
- Ta thấy ngươi càng lúc càng càn rỡ, thật sự coi Ngự Thiên Cung là của ngươi sao?
Tô Dật vừa đi và lười biếng nói:
- Ngự Thiên Cung có phải hay không thì chưa biết, nhưng dù sao nàng cũng chạy không được!
- Không biết xấu hổ!
Sau những lời này, giọng nói Đoan Mộc Tiêu Mạn nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.
Trở lại Hậu Sơn, Liễu Nhược Hi rốt cuộc cũng biết Cuồng Kiêu chính là hung thủ đã giết mẫu thân mình, nhìn thấy Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn an toàn trở về, ba người đều vô cùng vui mừng.
Thù lớn đã báo, trên gương mặt Liễu Nhược Hi cuối cùng cũng lộ ra nụ cười rạng rỡ, người Tô gia và Liễu gia vui mừng, Tô Dật cũng hưởng thụ vui thích trước trận đại chiến.
Nghe nói ngày mai chính là ngày chinh phạt Long gia, Tô Kính Uyên lập tức đứng lên, nói cũng muốn đi.
- Kính Uyên, ngươi.
..
Tô Vân Thiên ngồi đó nhìn nhi tử trông mong thật vất vả mới trở về, trong mắt đầy nghiêm trọng.
- Phụ thân, Long gia là kẻ khiến cho ta và mẹ của Tô Dật phải phân tán, ta sao có thể không đi được!
Mày kiếm của Tô Kính Uyên nhíu lại, thực lực Nguyên Vực cảnh lập tức bạo phát.
Tô Vân Thiên sợ run nhìn Tô Dật rồi bất chợt thở dài một hơi, thật sự không có cách nào.
Mọi người cũng hiểu được tâm tư của Tô Vân Thiên, lúc này Thượng Quan Thiên Thần vừa khéo bước vào cửa, Tô Kính Uyên nói:
- Thiên Thần tới thật đúng lúc, lần này hai huynh đệ ta lại cùng nhau chiến đấu!
Tô Kính Uyên dùng ánh mắt ra hiệu với Thượng Quan Thiên Thần, Thượng Quan Thiên Thần lập tức hiểu rõ, trấn an Tô Vân Thiên vài câu, lập tức nói với Tô Kính Uyên:
- Ta tới tìm Tô Dật, ta và Tô Dật ra ngoài một lát!
- Tìm ta à?
Tô Dật bị lôi ra trong ánh mắt nghi ngờ, Thượng Quan Thiên Thần không đi nói chuyện với Thiên Yêu Tông, nửa đêm đến tìm mình làm gì.
Khi đi theo Thượng Quan Thiên Thần tới Củng Khuyết Hồ, Tô Dật lại gặp được người quen cũ lâu ngày không gặp, Tô Cuồng Ca, Cốc Tố Tâm, Mộ Dao còn có Tư Đồ Mục Dương vẫn bệnh nặng.
- Mục Dương!
Nhìn Tư Đồ Mục Dương gầy yếu lảo đảo như muốn ngã, nước mắt Tô Dật lập tức tuôn ra như suối, kích động đi tới ôm lấy.
Mãi đến khi cảm giác được Tô Dật có máu có thịt thật sự, ánh mắt đờ đẫn của Tư Đồ Mục Dương mới bắt đầu có phản ứng, lập tức khóc òa lên.
- Tiểu sư thúc công!
Tư Đồ Mục Dương nức nở không ngừng, kích động không thôi, hai tay run rẩy nắm chặt, giọng nói gần như gầm khẽ.
Tư Đồ Mục Dương bị ông ngoại lừa dối, trong lòng vẫn uất ức khó yên, tiêu hao máu chuẩn bị cứu giúp Tô Dật càng làm cho tâm hồn bị hao tổn. Sau khi Tô Cuồng Ca nghe được tình hình chiến đấu ở Ngự Thiên Cung lại lập tức dẫn theo Tư Đồ Mục Dương trở về.
Hai người gặp lại, hàn huyên rất lâu, bốn người ở bên cạnh nhìn thấy cũng âm thầm rơi nước mắt, thổn thức.
Cả đời có huynh đệ tốt như vậy, cũng đủ vậy!
Sau khi cho Tư Đồ Mục Dương uống linh dịch, mắt Tư Đồ Mục Dương vẫn ửng đỏ, khóe miệng run rẩy, trong lòng có tâm sự phức tạp nói không nên lời.
Nghe Tô Dật nói xong, Tư Đồ Mục Dương cuối cùng thở dài một hơi, trên gương mặt non nớt hiện lên một tia nghiêm trọng:
- Ta không muốn nói thêm về chuyện của ông ngoại! Ta đã từng nói sau này sẽ không đặt chân lên Vạn Đạo Kiếm Minh nữa! Sau khi nương qua đời, ta không lưu luyến gì nơi đó cả!
Nhìn gương mặt tái mét lại đầy kiên định của Tư Đồ Mục Dương, ánh mắt Tô Dật chớp hiện.
Hắn bất chợt quay đầu, nhìn về phía sư phụ nói:
- Sư phụ, Mộ Dao, Cốc trưởng lão, các ngươi dẫn Mục Dương về nghỉ ngơi đi, ngày mai là ngày chinh phạt Long gia, bây giờ nên nghỉ ngơi dưỡng sức mới phải!
- Ta cũng đi!
Tư Đồ Mục Dương lập tức trở nên hung bạo.
- Mục Dương, dưỡng thương cho tốt, người bây giờ cũng đủ rồi, không nên cậy mạnh!
Tô Dật giận tái mặt, không muốn Tư Đồ Mục Dương lại xông vào nơi nguy hiểm.
Bỗng nhiên, Tô Dật phất tay với đám người Tô Cuồng Ca, vỗ vào đầu vai của Tư Đồ Mục Dương rồi một mình đi về phía Hậu Sơn.
Đi trên con đường nhỏ ở Hậu Sơn, trong lòng Tô Dật không phải nghĩ tới Tư Đồ Mục Dương, mà là sư tỷ của hắn, Độc Cô Vũ Mặc.
- Vũ Mặc, nàng có khỏe không?
Tô Dật khẽ than thở.
- Tô Dật, vẫn có thể cứu chữa cho Độc Cô Vũ Mặc!
Từ trong bóng tối vang lên giọng nói Thượng Quan Thiên Thần, Tô Dật quay đầu nhìn Thượng Quan Thiên Thần, ánh mắt bất giác dao động.
- Ngươi nói gì?
Tô Dật tưởng mình nghe nhầm, hỏi lần nữa.
- Theo ta đi tìm sư tôn!
Thượng Quan Thiên Thần cũng không quá chắc chắn, hai người lập tức lại đi tìm Đoan Mộc Kình Thiên. Sau khi nghe hai người kể lại, Tô Dật cũng bố chí chuông cổ Hỗn Nguyên, hai mặt trăng chiếu trên không trung của chuông thần sáng đến chói mắt.