← Quay lại trang sách

Chương 2445

Nhìn hai mặt trăng trên chuông thần phát ra tia sáng chói mắt lại vô cùng thần bí.

- A... Lam Tinh Song Nguyệt Đồng cũng không nhiều! Không ngờ ở Thiên Man Đại Lục lại có.

Đoan Mộc Kình Thiên ngẩng đầu nhìn Song Nguyệt và trâm ngâm suy nghĩ.

Tô Dật nín thở, khẽ hỏi:

- Có cách nào không?

Đoan Mộc Kình Thiên lắc đầu, nhìn về phía Tô Dật nói:

- Thiên Man thì không có cách.

Ngọn lửa hy vọng trong lòng chợt bị dập tắt, vẻ mặt Tô Dật trầm xuống. Sắc mặt Thượng Quan Thiên Thần ở bên cạnh cũng rất khó coi.

- Sao vậy? Rất quan trọng với ngươi sao?

Đoan Mộc Kình Thiên lười biếng duỗi thắt lưng, nghe tới đoạn Độc Cô Vũ Mặc chết vì Tô Dật, ánh mắt Đoan Mộc Kình Thiên chợt lạnh.

- Đã cứu mạng tỷ phu ta, vậy không cần nói nhiều nữa! Vẫn có biện pháp.

Đoan Mộc Kình Thiên yếu ớt nói.

Giọng Tô Dật liền nâng cao, kích động nói:

- Không phải ngươi nói Thiên Man không có cách nào sao?

- Thiên Man không có cách nào! Nhưng ngươi quên ngươi biến mất mấy chục năm là đi làm gì sao?

Mắt Đoan Mộc Kình Thiên cong lên, sáng ngời.

Du lịch tinh vực!

Đoan Mộc Kình Thiên thoáng hất cằm lên, nhất thời nheo mắt khẽ nói:

- Trên Tinh Vực Phong Thần Điển có đủ các tinh vực sẽ tới tham gia, ta tất nhiên gặp qua không ít kỳ nhân dị sự. Ta cũng chứng kiến qua người có Lam Tinh Song Nguyệt Đồng. Nhưng Thiên Man Đại Lục cũng có, thật đúng là đáng ngạc nhiên.

Trong lòng Tô Dật lập tức chấn động, thầm nghĩ, Thiên Man Đại Lục còn thiếu chuyện kỳ quái sao?

Bởi vì Hỗn Độn Yêu Hoàng, Thiên Man vực có Trấn Thiên Thạch, thần thú thượng cổ cũng có, Lam Tinh Song Nguyệt Đồng càng không thành vấn đề.

- Còn nhớ rõ ta đã nói với ngươi về Kiếm Vương Thần Vực không?

Đoan Mộc Kình Thiên nhướng mày kiếm, nhìn thẳng vào Tô Dật, khẽ nói:

- Ở tinh vực trung cấp kia, ai nấy đều là Ngự Hồn Sư tu luyện kiếm ý.

- Nơi đó có Lam Tinh Song Nguyệt Đồng?

Tô Dật đáp lại.

Đoan Mộc Kình Thiên khẽ gật đầu, nói cho Tô Dật biêt mình từng chào hỏi người của Kiếm Vương Tinh Vực, người của bọn họ đi theo tới tham gia Phong Thần Điển lại có bộ tộc nắm giữ Lam Tinh Song Nguyệt Đồng.

- Theo lý thuyết Lam Tinh Song Nguyệt Đồng, người chết hồn tan, Song Nguyệt Đồng cũng không phải mới lạ trên thế gian, có lẽ là chuông cổ Hỗn Nguyên này của ngươi quá mức ly kỳ, bảo tồn được Song Nguyệt Đồng cũng nên.

Đoan Mộc Kình Thiên yếu ớt nói.

Trong lòng Tô Dật vô cùng chấn động, cao giọng nói:

- Sư tôn, ngươi có từng nghe nói tới Hỗn Nguyên Yêu Hoàng không?

Bỗng nhiên, vẻ mặt Đoan Mộc Kình Thiên trở nên đặc sắc khác thường, thân hình lui về phía sau hai bước, làm Thượng Quan Thiên Thần giật nảy người, đôi mắt híp lại, nhìn xung quanh, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên thân Tô Dật.

- Thật à?

Đoan Mộc Kình Thiên hít sâu một hơi.

Tô Dật khẽ gật đầu, nói với vẻ kiên định:

- Băng Loan đã biến mất, nàng lựa chọn tin tưởng ta.

Đoan Mộc Kình Thiên nghe vậy, ánh mắt nghiêm lại, một lúc sau mới nói:

- Ngươi phải tới Kiếm Vương Thần Vực này! Đi tới đó thì tìm một người, hắn sẽ dẫn ngươi giải ra tất cả bí mật! Bao gồm cả kiếp nạn lớn!

Thượng Quan Thiên Thần nhíu mày nghe cuộc nói chuyện của hai người, nhưng cũng biết nhất định là chuyện cực kỳ quan trọng nên không dám quấy rầy.

Nghe một lúc, Thượng Quan Thiên Thần không hiểu được, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nửa đêm về sáng, gió đêm chậm rãi thổi qua, Tô Dật cuối cùng lại nói chuyện với Thượng Quan Thiên Thần tới hơn nửa đêm.

Dưới ánh nến, bóng dáng hai người chậm rãi đi lại ở trong phòng lộ ra một khí tức nghiêm túc làm cho trong lòng Thượng Quan Thiên Thần cũng lo sợ bất an theo.

- Ha ha ha! Thật không ngờ tỷ của ta tự nhiên gả cho một nhân vật thần tiên như ngươi!

Trong lúc mê man, giọng nói Đoan Mộc Kình Thiên lập tức làm cho Thượng Quan Thiên Thần giật mình tỉnh giấc, hắn đứng dậy, thấy hai người từ bên trong phòng đi ra.

Tô Dật cong môi, trên gương mặt thoải mái, ánh mắt sáng ngời kiên định giống như kiếm quang bắn lên trời cao.

Sau khi Tô Dật rời khỏi chỗ của Đoan Mộc Kình Thiên, hai người nhanh chóng trở lại Trung Chấn Hậu Phong, Thượng Quan Thiên Thần đi theo phía sau vẫn không nhịn được hỏi một câu.

- Có cứu được không?

Tô Dật bước nhanh, khí tức toàn thân tăng cao với ánh lửa lượn quanh, vô cùng vui sướng nói:

- Đương nhiên là có thể cứu được, tất cả đều cứu được!

Tô Dật nói xong, thân hình lướt qua trên không trung dể lại một đường lửa đỏ, trở lại Ngự Thiên Thần Cung.

Tô Dật nằm ở trên giường hẹp, trong mắt không giấu được vẻ hưng phấn. Lượng tin tức mà Đoan Mộc Kình Thiên nói cho mình biết rõ ràng quá lớn, ngày mai giải quyết Long Quảng xong.

Tô Dật hận không thể lập tức tiến hành cuộc hành trình vào tinh vực.

Nương, Vân Tinh, còn có Độc Cô Vũ Mặc, trong lòng Tô Dật rất muốn được nhanh chóng nhìn thấy bọn họ, trong tinh vực rộng bao la, các thần giới thần bí cổ xưa rốt cuộc che giấu điều gì?

Trong mắt Tô Dật có ánh sáng chớp hiện, liên tục dao động, trong đầu dường như trở lại kiếp trước, vị quân vương cao ngạo không ai bì nổi - Hỗn Nguyên Yêu Hoàng, đêm tân hôn, kiếp nạn lớn đã tới, rơi xuống và thế gian bị thiêu cháy.

- Ngủ!

Giọng nói lạnh lùng của Đoan Mộc Tiêu Mạn từ bên cạnh truyền đến, Tô Dật quay đầu nhìn Đoan Mộc Tiêu Mạn, khó nén được cảm xúc, thâm tình hôn xuống.

Trong bóng tối, Đoan Mộc Tiêu Mạn chỉ phun ra một câu:

- Nhanh ngủ đi! Ngày mai vẫn có chuyện lớn!

---------------------------------------

Ánh mắt trời vừa chiếu xuống, trong Ngự Thiên Xuyên với tiên khí lượn lờ xen lẫn sát khí kinh người và ý chí chiến đấu sôi trào.

Bảy tám trăm vạn người đã tập trung ở Ngự Thiên Xuyên từ lâu chỉ chờ xuất phát. Cổ Nhạc và chư hầu trưởng lão, cường giả Hỗn Loạn Vực cùng tất cả cường giả Phục Yêu Môn đều đang chờ ở Trung Chấn Tiền Phong.

Đoan Mộc Tiêu Mạn, Đoan Mộc Kình Thiên và Tô Dật bước trong ánh sáng, chạy như bay tới. Trên bầu trời, áo bào của ba người bay phần phật lộ ra khí phách ngạo nghễ.

Từ phía xa nhìn lại, giống như ba Thần linh sát phạt tuyệt đối nghiêm túc muốn mở ra một cuộc chiến thiên phạt khiến cho người ta run như cầy sấy.

- Hôm nay, con đường Chinh Long sẽ quyết định sống chết tồn vong của Thiên Man, các ngươi chuẩn bị xong chưa?

Tô Dật cao giọng hỏi.

Tiếng hô chấn động trời cao, sóng âm vang vọng khắp núi đồi, năng lượng giống như cột ánh sáng xông lên tận trời, sôi trào cả khoảng không xung quanh, khiến cho người ta kích động.

- Người ở đây đều có huyết hải thâm thù với Long gia, giết Long gia, trả lại thái bình cho Thiên Man!

- Giết Long gia, trả lại thái bình cho Thiên Man!

- Giết Long gia, trả lại thái bình cho Thiên Man!

- Giết Long gia, trả lại thái bình cho Thiên Man!

Dưới lời cổ vũ của Đoan Mộc Kình Thiên, đám người Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng cũng hô lớn theo. Các yêu thú trên không trung ngửa mặt lên trời hét dài, yêu khí xông lên tăng thêm vài phần sát khí lẫm liệt cho mọi người ở đó!

Sau khi Tô Dật và Đoan Mộc Kình Thiên nói xong, đồng thời nhìn về phía Đoan Mộc Tiêu Mạn. Đoan Mộc Tiêu Mạn đứng ở giữa, ánh mắt lạnh lùng, không cần nói cũng biết cảm giác rét lạnh sắc như lưỡi đao.

Cuối cùng, Đoan Mộc Tiêu Mạn với toàn thân đầy băng linh tung bay, khí tức hung hãn giống như một trận gió bão cuốn ra tất cả mọi người ở đó. Một vết nứt không gian cực lớn được hình thành từ Ngự Thiên Xuyên đến Củng Khuyết Hồ.

- Xông lên Long gia! Xuất phát!

Mấy từ nhẹ nhàng lại có lực lượng giống như có thể phá tan được sông núi. Trong nháy mắt, mấy trăm vạn người đồng thời la lên, khí thế sôi động giống như núi lửa bạo phát ra, cùng tràn vào trong khe nứt không gian.