← Quay lại trang sách

Chương 2446

Ầm ầm ầm!

Đại quân cuồng bạo thuận gió đạp sóng, xuyên qua bên trong khẽ nứt không gian tối tăm.

Kình phong tàn sát bừa bãi lướt qua bên cạnh, hồ quang khủng khiếp lưu chuyển, hoàn toàn không thể đánh tan được quyết tâm đồng lòng đồng sức của đại quân Chinh Long.

Đoan Mộc Tiêu Mạn, Đoan Mộc Kình Thiên, Tô Dật đứng đón gió, gương mặt mỗi người đều nghiêm túc, trong đôi mắt trầm tĩnh lại lộ ra sát ý ngập trời.

Phía sau, Tây Vô Tình, Xích Phi Hồng, Hàn Vũ Long và với một đám chư hầu trưởng lão, thậm chí còn có các thái thượng trưởng lão Ngự Thiên Cung đồng thời điều động, gương mặt lẫm liệt, toàn thân không ngừng phát ra sức lực mạnh mẽ.

Lần này Ngự Thiên Cung huy động tất cả lực lượng, khoảng bảy tám trăm vạn người đều cố gắng phấn đầu vì sự bình yên của Thiên Man!

- Ầm!

Khoảng không xung quanh có năng lượng dâng lên tạo thành từng gợn sóng nước cuồn cuộn với khí thế rất khủng khiếp.

- Sắp tới rồi! Phạm Long Thiên Cung!

Ánh mắt Tô Dật sáng như đuốc, cao giọng nói.

Ánh sáng chói lòa trước mặt chính là lối ra của không gian, khí tức trên người Tô Dật lập tức trở nên lạnh thấu xương, giống như chém rách hư không.

Mọi người ở đây nghe vậy thì tinh thần chấn động, ánh mắt càng lộ rõ ý chí chiến đấu.

Nguyệt bào của Đoan Mộc Tiêu Mạn khẽ lay động, giọng nói lạnh lùng xuyên qua sấm sét, truyền vào trong tai của mỗi người.

- Sắp tới Long gia rồi!

- A!

Lập tức, võ giả rít gào, yêu thú gầm hú, phóng tầm mắt ra khắp Thiên Man, cũng không ai từng nhìn thấy một vết nứt không gian có nhiều người như vậy!

- Đây chính là tất cả lực chiến đấu của Ngự Thiên cung ta! Bà ngoại nó, đám nhãi Tiểu Long run rẩy đi!

Long Phá Sơn lớn tiếng la lên, toàn thân tuôn ra năng lượng linh hồn sôi trào xông lên tận trời!

- Long Quảng, ngày hôm nay lại tính rõ tất cả sổ sách với ngươi!

Hàn Vũ Long mím môi, thể phách giống như chiến thần bị khí tức Kim Long nhanh chóng bao quanh, long văn hiện ra giữa chân mày lại càng tăng thêm vẻ cuồng ngạo và khí phách!

Một phía khác, bóng yêu thú che trời lấp đất chiếm giữ ở trên không trung.

Trong mắt đầy sát ý, những tiếng ồn ào náo động trong thiên địa, cánh vỗ quạt ra gió mạnh, còn có ánh sáng hình vòng cung che phủ không gian!

Trong nháy mắt, trong sấm sét cực lớn, tất cả mọi người bắn ra sát ý.

Từng khí tức hùng hồn lan tràn ra, sát ý dâng trào tràn ngập trong không gian rộng lớn!

- Tô Dật, tối hôm qua Vân gia, Thái Thanh môn, Lôi Viêm Thánh Điện, Thần Kiếm Môn, Thánh Sơn, còn có Vạn Đạo Kiếm Minh và tất cả trên trăm tông môn lớn nhỏ truyền lời tới, tất cả đều sắp chạy tới rồi!

Tây Vô Tình nhíu mày, sát ý lạnh lẽo cuốn ra trời đất.

- Được rồi! Các vị, theo ta xông lên Thượng Thiên Cung!

Ánh mắt Tô Dật trầm xuống, trong đôi mắt thâm trầm cũng đầy sát ý.

Đối với Long gia, Tô Dật cuối cùng đã chờ được ngày này, mối thù của Đường Vọng trưởng lão nhất định phải trả.

Nhớ tới Đường Vọng trưởng lão mất đi một phần là do Long gia, vào lúc này sát ý trong mắt Lục Thiếu Du đã dâng trào tới mức không thể nhẫn nhịn được nữa.

- Giết!

Đội quân trùng trùng điệp điệp, bụi bặm cuốn lên vạn dặm.

Tia sáng chói mắt trùng kích xung quanh, bất chợt hóa thành một cột ánh sáng năng lượng rót xuống lối vào Thiên Cung.

Lúc này, Thiên Lan Hải Thành và Thiên Long Tông đã sớm canh giữ ở lối vào chiến hạm, Dạ Ức và Bá Hải Trường Ưng đã canh giữ thang trời trên cái thang rồng tàng hình.

Từ thang rồng đến sàn thuyền chiến hạm lại đến Thiên Cung có lập ba tuyến phòng ngự.

Thang rồng do Thiên Lan Hải Thành, Thiên Long Tông bảo vệ, sàn thuyền chiến hạm do cường giả Long Thương, Thiên Cung trưởng lão và đội thân vệ Long Thương cùng bảo vệ.

Cuối cùng, Thiên Cung được thái thượng trưởng lão Long gia, cường giả chí tôn Long gia cùng bảo vệ, mãi đến khi Long Quảng thành thần đi ra.

Cũng không ai ngờ được tình thế sẽ phát triển đến mức này.

Bọn họ vốn cho rằng tất cả Thiên Man Đại Lục đều nằm trong lòng bàn tay, bây giờ lại bị Tô Dật và Đoan Mộc Tiêu Mạn cứng rắn chống đỡ!

Trên thang rồng là vạn dặm mây trôi, cuộc đại chiến đã trở nên ác liệt khiến cho tâm trạng của Dạ Ức và Bá Hải Trường Ưng dao động.

Đêm qua, nghe nói Tô Dật đã đánh đến Long gia, đến bây giờ hai người còn chưa lấy lại được tinh thần.

Phía sau, Lam Xúc Liên đã bị Ứng Vô Hưu phóng thích ra.

Trên mặt Ứng Vô Hưu lộ vẻ buồn bã, mắt nhìn chằm chằm vào Dạ Ức chết vẫn không hối cải.

- Sư phụ, cho tới bây giờ, sư phụ còn muốn kiên trì che chở cho Long gia sao?

Lam Xúc Liên nhíu mày lo lắng buồn phiền.

Sát ý nồng đậm che phủ phía chân trời, huyết khí tràn đầy, mây đen cũng bắt đầu tập trung lại, báo hiệu cho một cơn bão lớn.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu làm cho tâm hồn của Ứng Vô Hưu chấn động, mở to mắt nhìn, Dạ Ức thấy vậy thì cơ thể căng ra, trong mắt lộ vẻ mong chờ.

- Ức Nhi, bây giờ vẫn còn có cơ hội quay đầu đấy!

Ứng Vô Hưu trầm giọng nói.

Bá Hải Trường Ưng và Bá Hải Tam Thông ở bên cạnh nghe vậy thì híp mắt lại

Lúc này chính là thời điểm thần hồn nát thần tính, mỗi câu nói cũng giống như kim đâm vậy.

- Cơ hội, có cơ hội gì chứ? Chẳng lẽ Thiên Lan Hải Thành còn muốn nương nhờ Tô Dật sao? Các ngươi đừng quên chính các ngươi là người lập kế giết Tô Dật!

Bá Hải Tam Thông cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt đầy vẻ xem thường.

Thực lực của Thiên Long Tông luôn không kém các thế gia khác, trong năm thế gia lớn, bộ tộc Bá Hải càng ghét Thiên Lan Hải Thành gió chiều nào xoay chiều ấy.

Lam Xúc Liên và Ứng Vô Hưu nghe vậy liền đáp trả một cách mỉa mai, hung hăng trừng mắt với phụ tử Bá Hải.

Lam Xúc Liên trách mắng:

- Chúng ta đúng là không giống với Bá Hải gia, vẽ đường cho hươu chạy, đã sắp chết đến nơi rồi còn không biết!

- Đủ rồi!

Dạ Ức nhíu mày, toàn thân có nguyên khí lập tức phát ra, ngắt lời tất cả mọi người.

Dạ Ức xoay đầu lại nhìn Lam Xúc Liên và Ứng Vô Hưu, sâu trong đôi mắt đã không còn vẻ sắc bén và cao ngạo lúc trước, khẽ nói:

- Đợi lát nữa, các ngươi không cần ra tay!

- Sư phụ!

- Ức Nhi!

Lam Xúc Liên và Ứng Vô Hưu nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ sốt ruột, giọng nói Dạ Ức với bí pháp truyền vào trong tai.

- Cho tới bây giờ, có nhiều lời cũng vô ích. Có một số việc ta sẽ một mình gánh chịu. Hưu ca, Xúc Liên các ngươi là bạn cũ của Tô Dật sẽ không có việc gì. Chỉ cầu mong hắn sẽ tha thứ cho người của Hải Thành!

Dạ Ức nói xong liền xoay người đi. Mũi Ứng Vô Hưu đỏ hoe, rũ mi không nói câu nào.

- Sư phụ!

Lam Xúc Liên nhếch môi, trong con ngươi sáng ngời lại lóe lên vẻ tuyệt vọng và cô đơn.

Sư phụ chưa bao giờ sẽ chịu thua, cũng sẽ không xin lỗi.

Lần này, Dạ Ức xem như ngầm thừa nhận đại thế đã mất.

Ngay cả Lôi Viêm Thánh Điện luôn bất hòa với bọn họ như nước với lửa, Dạ Ức cũng lựa chọn nhượng bộ.

Đây không phải là suy nghĩ cho Thiên Lan Hải Thành sao? Dạ Ức cuối cùng đang tìm đường lui cho Ứng Vô Hưu và Lam Xúc Liên, hi vọng Tô Dật có thể bởi vì điểm này mà tha thứ cho Lam Xúc Liên và Ứng Vô Hưu.

Lam Xúc Liên cô đơn lặng lẽ lùi về phía sau một bước, nhìn xung quanh, chỉ thấy phụ tử Bá Hải đang bố trí vòng phòng ngự.

- Tất cả mọi người bao vây chiến hạm, không thể bỏ qua một góc khuất, một lối vào nào! Kẻ nào tới thì trực tiếp giết chết!

Ánh mắt Bá Hải Trường Ưng lợi hại lộ ra cảm giác lạnh lẽo ngập trời, nhìn thế lực tông môn từ bốn phương tám hướng tập trung lại, rất cương quyết nói.

Lần này gần như tất cả thế lực đều phái lực lượng tinh nhuệ nhất quay về canh giữ Thiên Cung.

Rất nhiều cường giả phát ra năng lượng mạnh mẽ, mang theo rất nhiều khí lưu xoay tròn giống như cơn lốc nhỏ.

Đại quân khủng khiếp của Long gia với số lượng kinh người, đủ hai ba ngàn vạn người.