← Quay lại trang sách

Chương 2474

Ở chỗ này, người mình thích nhất U Lạc từng lén tập kích mình.

Cũng ở nơi đây, mình đã tha thứ cho người mình thích nhất - U Lạc đại thần.

Con mắt nheo lại, vòm trời xám xịt, từng mảnh mây đen mục nát quanh quẩn ở chân trời, dưới không khí bị đè nén tử khí nặng trĩu, áp lực khiến người ta thở không được.

Hít sâu một hơi, Tô Dật nhìn Vân Thiền Y ở bên cạnh, hai người sóng vai đi thẳng về phía trước.

Đứng trước mặt Yêu Hoàng cung, mười hai pho tượng thần thú đã sớm bể tan tành, vuốt ve pho tượng Phượng Hoàng, khóe miệng Tô Dật khẽ nhếch lên.

- Bất kể năm đó như thế nào, hôm nay ta đã trở về! Hết thảy cũng sẽ thay đổi!

- Nơi này chính là nơi oai phong một cõi năm đó!

Trong con mắt Vân Thiền Y dấy lên trận trận ba động, cảm xúc mênh mông!

Mặc dù mọi thứ trước mắt đã sớm không còn huy hoàng rực rỡ như năm đó, chỉ còn loáng thoáng những vết tích năm nào, nhưng vẫn có thể nhìn ra cảnh tượng tráng quan của thịnh yến Yêu Hoàng cung năm đó.

Tô Dật tưởng tượng, sợ rằng năm đó tất cả mọi người của chúng thần chi giới đều tới!

Ánh mắt vẫn rơi vào cung điện Yêu Hoàng cách đó không xa, trong lòng Tô Dật chợt dâng lên một cảm xúc ngạo nghễ.

Áo bào phần phật, trong đôi mắt lóe ra hoa hoè không gì sánh kịp, thần quang lấp lánh, giống như Yêu Hoàng trọng sinh.

Linh khí bá đạo phun ra, Tô Dật sải bước như lưu tinh hướng về phía Yêu Hoàng cung.

Nhích tới gần cung điện, một mùi máu tanh nồng đậm liền từ dưới đất xông lên, nhất thời khiến Tô Dật chấn động.

- Vào xem một chút!

Tô Dật khẽ nói, trong ánh mắt lóe lên tia sáng.

Chợt, hai người đồng thời đi vào bên trong Yêu Hoàng cung, tiếng kim minh tuyên truyền giác ngộ từ chỗ sâu trên bầu trời vang lên, nhìn quang hoa nhàn nhạt phiêu đãng bên trong Yêu Hoàng cung, hai tròng mắt Tô Dật bỗng nhiên lệ rơi lã chã!

- Rầm!

Chợt nuốt nước miếng, trong đầu Tô Dật trong nháy mắt vang lên các loại thanh âm không giống trước kia.

Bất ngờ Tô Dật cau mày, ngồi xếp bằng trên mặt đất, hai tay ôm đầu, bộ dạng thống khổ.

Nhìn bộ dạng Tô Dật như vậy, Vân Thiền Y dĩ nhiên cũng biết Tô Dật đang trải qua cái gì, yên lặng lui sang một bên, không quấy rầy nữa.

Nhất thời, trên trán Tô Dật nổi gân xanh, mạch máu giống như sâu ăn lá bắt đầu nhô ra, mồ hôi nhỏ giọt, bàn tay ôm đầu bắt đầu run rẩy.

- Ta nhớ ra rồi! Nhớ ra hết rồi.

Từ trong cổ họng khó khăn phát ra tiếng nói, hai mắt Tô Dật nhắm chặt.

Bất ngờ, hoàn cảnh xung quanh Tô Dật bắt đầu biến hóa, cảnh tượng tàn phá của Yêu Hoàng cung trong sóng gợn không gian rung động từ từ chuyển hóa.

Một ngày cách đây vạn năm trước, Hỗn Độn Yêu Hoàng cưới vợ Cực Lạc U Lạc.

Thiên thu mừng rỡ, vạn yêu tới chúc mừng!

hôm đó, ba mặt trời chiếu rọi trên không trung, hào quang sáng ngọc, thượng cổ thần thú bay lượn đầy trời, vân văn huyền bí thần dị giăng đầy trên vòm trời, hào hùng khí phách!

- NGAO...OOO!

Mấy trăm vạn con thần thú lấp đầy Yêu Hoàng giới, từ Yêu Hoàng cung đến bất kỳ một góc nào của Yêu Hoàng giới đều được trang hoàng rực rỡ, để cho tất cả mọi người đến Yêu Hoàng giới đều có thể lập tức cảm nhận được đám cưới hạnh phúc của Yêu Hoàng!

Người của tất cả thần vực lớn nhỏ cũng đã sớm đi tới Yêu Hoàng giới, sợ bỏ lỡ ngày vui ngàn năm một thuở!

- Chít chít!

Phượng Hoàng, Kim Ô, Chu Tước, Băng Loan, Huyền Vũ, Kim Long, Kỳ Lân, Đằng Xà, Thiên Hồ, Bạch Hổ, Côn Bằng, Đại Quỳ.

Mười hai con thần thú giống như thần giữ cửa trông chừng Yêu Hoàng cung, trên mặt mỗi vị cường giả Yêu Thiên cảnh trở lên đều hiện lên vẻ vui mừng, bởi vì hôm nay là ngày vui của Hỗn Độn Yêu Hoàng.

Người trong ký ức, lúc này đang đứng phía trước Yêu Hoàng cung.

Mặc dù ngươi không thể đụng chạm vào những người này, nhưng ngươi có thể cảm nhận rõ ràng được khí tức hùng hồn của chúng thần chi giới lúc đó.

Nhìn lên chu thiên, năng lượng thiên địa hùng hậu giống như nước sông cuồn cuộn, mỗi một vị võ giả đến hiện tại đều là tồn tại mạnh nhất trong tinh vực!

Không có ai mạnh nhất!

Đó là niên đại của vạn cổ phong hoa, là năm tháng nhiệt huyết quần hùng tranh giành của mỗi một vị chí tôn cường giả trong lịch sử!

- Lão Đại vẫn chưa ra?

Lúc này, một gã trẻ tuổi khỏe mạnh không ngừng nhìn quanh bên trong hoàng cung.

Bên cạnh, các yêu thú chí tôn xinh đẹp tuyệt luân và yêu dị anh tuấn rối rít trêu ghẹo vị trẻ tuổi này:

- Phượng Hoàng, hôm nay là ngày vui của Yêu Hoàng đại nhân, quan hệ gì đến ngươi?

- Thì ra người đó là Tiểu Soái!

Trong lòng Tô Dật kinh hãi, nhìn từ mặt mày, quả thật đó chính là bản trưởng thành của Tiểu Soái.

Quanh người Tiểu Soái phượng văn quấn quanh, trên lồng ngực cơ bắp kim quang sáng chói, chợt từ trong miệng phun ra một đoàn quang đoàn kim viêm cực kỳ khủng bố, năng lượng đáng sợ nhanh chóng khiến hồng kỳ khắp trời bay phấp phới!

- Ầm!

Sâu trên tầng mây, sấm sét vang dội, rền vang không ngừng, nghe giống như tiếng pháo chúc mừng, náo nhiệt ầm ĩ!

Tô Tiểu Soái đứng ở chỗ cao, bàn tay chỉ vào sau lưng nói:

- Chư vị đại ca đại tỷ nói rất đúng, hôm nay là hôn lễ của lão Đại ta, tiểu tử ta cũng thấy vui mừng! Lão Đại kết hôn, chính là ta kết hôn! Thê tử của hắn, dĩ nhiên vẫn là thê tử của hắn!

- Ha ha ha!

Những lời này trong nháy mắt chọc cho mấy vị thần thú khác cười vang, đám khách quý của các thần vực khác cũng buồn cười, không khí náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, vô cùng vui vẻ!

Đứng bên cạnh Tô Tiểu Soái, nhìn Tiểu Soái trong ký ức, không khỏi cười khổ lắc đầu, Tiểu Soái trước kia chính là không yên lòng.

Nhưng thoạt nhìn, Tô Tiểu Soái vốn đã rất mạnh!

Mặc dù nhỏ tuổi nhất, nhưng trước mặt các đại thần thú mơ hồ có vẻ thượng phong, ánh mắt Tô Dật nhất thời rung động, lộ ra khen ngợi.

- Aaaa!

Lúc này, phía trước Yêu Hoàng cung, các thần thú huyền dị xếp thành một hàng, giương cái mũi dài khổng lồ ngửa mặt lên trời huýt sáo.

Nhất thời, một tràng tiếng kim minh dội thiên địa, xuyên thủng mây xanh!

- Lão Đại ra rồi!

Tô Tiểu Soái dẫn đầu hô to.

Nhất thời, toàn trường đứng dậy, ánh mắt như lửa nóng nhất tề rơi xuống trước mặt Yêu Hoàng cung, một nam tử đang mặc cẩm tú bào kim văn đỏ chói từ trong cung chậm rãi đi ra.

Nam tử phong tư lỗi lạc, tuấn lãng phi phàm, một đôi mắt sáng giống như nhật nguyệt rạng rỡ loang loáng, chỉ thong dong đi ra cũng đã khiến cho mọi người cảm giác được một loại loại khí vương giả của đế vương, không giận tự uy!

Nhìn lên mặt mũi hắn, trái tim Tô Dật nhanh chóng như muốn nhảy lên cổ họng.

Yêu Hoàng có dáng vẻ kiệt ngạo ung dung, trong bá đạo lại có vẻ ngạo mạn, tướng mạo giống hệt như mình!

Chính là mình! Hắn có khuôn mặt giống mình như đúc!

Lần đầu tiên, đứng từ xa ngắm nhìn gương mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn đi tới trước mặt mình, Tô Dật giống như đang soi gương.

Nhất thời, trên khóe miệng Tô Dật bất giác hiện ra nụ cười, cảm giác chuyện này quả thực quá kỳ diệu!

- Yêu Hoàng! Rốt cục nhìn thấy rồi!

Tô Dật khẽ trầm ngâm nói, hai tay bắt đầu nắm chặt, trong lòng bàn tay mồ hôi lạnh ứa ra.

Lại nhìn hướng cô gái, người mặc một bộ hồng trang rồng bay phượng múa bằng gấm, màu sắc rực rỡ, đầu đội khăn voan đỏ thẫm, được Yêu Hoàng nâng đỡ thướt tha đi đến, dáng vẻ rung động lòng người.

Mặc dù không nhìn thấy khuôn mặt, chỉ mấy bước đi này cũng đã diễm áp quần phương, kinh động thế nhân!