Chương 347 Ngươi không khách sáo thật luôn?
Nào, mọi người qua đây xem đi, động phủ yêu tôn Trường Sinh, Đạo Quả năm vạn, Thần Thông mười vạn, Trúc Cơ một vạn, trả tiền xong có thể vào!" Tiểu Vân Nhi ngồi trên lưng Liệt Diễm Hổ Vương, sẵng giọng gào.
"...Các ngươi, nhiều người như vậy rồi còn chưa đủ hả?
Mấy đại yêu sững sờ, chúng nó không chuyện này là sao.
Không phải có càng ít đạo giả biết tới động phủ yêu tôn Trường Sinh thì càng tốt ư? Bộ các ngươi đang mong mọi người đều biết à? Lại còn gọi bạn bè tới?
Đây là cơ duyên đó!
Có chút cơ duyên vậy thôi mà các ngươi cam lòng chia sẻ với người khác? Các ngươi bị ngu hả?
"Có tiền thì vô, không tiền thì cút!"
Yêu khi cuồn cuộn khắp nơi, Thiên Võ Tông, đại yêu và các cường giả khác cùng nhau chắn xung quanh động phủ, dù là nhân loại hay yêu thú, ai không đưa tiền thì đừng hòng bước vào đây.
...
"Đệ nhất Tiên Thiên hai vạn nguyên tệ, đi qua lướt qua cũng đừng bỏ lỡ nó, ngươi trả tiền xong thì ngươi chính là đệ nhất!"
"Đệ nhất Trúc Cơ, giá khởi điểm năm vạn nguyên tệ, ai muốn đứng đầu?"
"Đệ nhất Đạo Quả, giá khỏi điểm mười vạn nguyên tệ, tới trước được trước, cơ hội không chờ người!"
Thiên Duyên quốc.
Tại một thành trì nào đó, một nhóm nhỏ gồm bốn người lại bắt đầu kế hoạch làm giàu, đây đã là lần thứ ba bọn họ đi bán danh hiệu đệ nhất này rồi.
Kết quả rất thuận lợi, lại bán được một danh hiệu đệ nhất, kiếm được một vố lớn.
Hứa Trường Không quét mắt nhìn tất cả võ giả có mặt ở đây, sau khi thông báo về dịch vụ hậu mãi thì có vài võ giả không dám tiếp tục tranh giành nữa, bởi vì nếu có người dám động vào người mua được danh hiệu đệ nhất thì bọn họ sẽ ra tay không màng sống chết.
Dưới ánh mắt của Hứa Trường Không, từng võ giả một tỏ ra thất vọng, cực kỳ không cam lòng, bọn họ chỉ cách danh hiệu đệ nhất có một tí thôi, mà một tí này chỉ là vì mấy đồng bạc.
"Đi thôi, đến thành trì tiếp theo.
Thang Nguyệt Lộ nói.
"Khoan đã, ta cảm thấy chúng ta nên thay đổi sách lược một chút.
Hứa Trường Không trầm ngâm.
"Thay đổi thế nào?
Tiêu Thiên cau mày.
Hứa Trường Không bước xuống lôi đài mang mấy người bọn họ rời đi, sau khi lượn hết một vòng thì tìm được một võ giả: "Ngươi muốn trở thành đệ nhất không?"
"Đương nhiên muốn, nhưng danh hiệu đệ nhất này đã bị bán ra hết rồi. Giờ ta có muốn lấy thêm tiền cũng chả còn kịp.
Vị võ giả đó ủ rũ nói.
"Bốn vạn rưỡi nguyên tệ, đảm bảo ngươi có thể trở thành đệ nhất, thế nào?
Hứa Trường Không nói.
"Chẳng lẽ các ngươi muốn nuốt lời đánh bại Tiên Thiên hồi nãy?
Võ giả đó trợn tròn mắt.
"Nói bậy bạ gì đó, ta nổi tiếng là có uy tín đấy.
Hứa Trường Không bĩu môi, sau đó lấy ra một thẻ bài: "Nhìn đi, đây là danh sách mua bán của bọn ta đấy, danh đệ nhất ở Mộng Duyên thành, Thủy Vận thành và cả thành trì này nữa cũng là do bọn ta bán."
"Ý ngươi là?
Võ giả như có điều suy nghĩ.
"Không sai, thứ bọn ta bán không chỉ là đệ nhất một thành trì, ngươi có muốn trả tiền mua vị trí đệ nhất của thành trì tiếp theo hay không?
Hứa Trường Không nói: "Chờ khi bọn ta đoạt được vị trí đứng đầu thì ngươi lên đài, bọn ta sẽ thảm bại trong tay ngươi."
"Cái này được.
Võ giả Tiên Thiên kích động.
Nếu làm như vậy thì số người biết hắn mua thành tích sẽ càng ít, phỏng chừng đa số bọn họ sẽ cho rằng thực lực của hắn thật sự rất mạnh.
"Được, vậy ngươi đi với bọn ta, còn về chuyện tiền bạc, sau khi thành công hẵng đưa.
Hứa Trường Không nói.
Diệp Đạo lại nhìn sang Tiêu Thiên và Thang Nguyệt Lộ: "Đi thôi, chúng ta đi tìm Trúc Cơ và Đạo Quả, như vậy thì càng tiện thu tiền."
"Ừ, đi theo bọn ta đi. Còn nữa, ngươi có thể liên lạc với bằng hữu nói rằng Tiên Thiên đệ nhất bốn vạn rưỡi, tiểu đổi Đại Vân đảm nhiệm nhiệm vụ đệ nhất, chắc chắn làm được, nếu thất bại sẽ bồi thường gấp bội.
Hứa Trường Không nói.
Võ giả trầm ngâm một lúc rồi bảo: "Được, Thiên Duyên quốc có nhiều thành trì như vậy, cũng chẳng cần phải tranh với bằng hữu, mỗi người một thành là được."
Thang Nguyệt Lộ, Diệp Đạo, Tiêu Thiên, Hứa Trường Không trực tiếp bao hết mấy vị trí đệ nhất của Tiên Thiên, Trúc Cơ, Đạo Quả, còn nói rõ hoàn toàn có thể hoàn thành.
Làm như thế thì bọn họ không cần sầu về chuyện người mua nữa, cũng không cần lần nào cũng tổ chức đấu giá, bởi cứ làm thế hoài thì khó đảm bảo rằng nhóm người bên trên sẽ không nghĩ ra kế gì đó để bác bỏ thành tích của họ.
"Thần Ma đạo tràng có vé số này, muốn mua thử không?
Tiêu Thiên nhìn tin tức trên Thiên Võng, khẽ hỏi.
"Chuyện này cơ mật, đợi sau hẵng nói.
Thang Nguyệt Lộ lạnh nhạt đáp.
Bọn họ không thể để lộ sự tồn tại của Thần Ma đạo tràng, cho dù có người vô tình đăng nhập vào Thiên Võng rồi nhìn thấy thì cũng chỉ cười nhạo một câu đây là giả, đừng có ngây thơ như thế thôi.
Nếu ai cũng biết chuyện Thần Ma đạo tràng có thể giúp nâng cao thực lực thì sao bọn họ có thể kiếm tiền được nữa?
...
"Hở, Cầm Hi tỷ tỷ truyền tin nói muốn đến Thiên Quang thành mở quán rượu? Thật tốt quá!"
Tiểu Vân Nhi đang gào lên rao hàng nhìn thấy tin nhắn thì mừng rỡ, nàng vội vàng liên lạc với Lục Nguyệt Linh: "Nguyệt Linh tỷ tỷ, tỷ mau mang người tới Thiên Quang thành chiếm địa bàn đi, Cầm Hi tỷ tỷ muốn tới đó mở quán rượu."
"Khụ, gì mà cướp địa bàn, là mua đất, tiểu Vân Nhi, phải trả tiền đấy.
Lục Nguyệt Linh không vui: "Đúng lúc ta vừa biết tin có một sư huynh đang sở hữu một trạch viện ở Thiên Quang thành, ngươi có tới thì đi xem thử."
"Được, là sư huynh nào, ta muốn mượn dùng một khoảng thời gian.
Tiểu Vân Nhi híp mắt vui vẻ nói.
Lại mượn? Lúc này Lục Nguyệt Linh chợt run rẩy, tuy chuyện mượn tiền không phải do nàng nói nhưng bây giờ quả thật nàng có hơi sợ rồi đấy.
Giờ tiểu Vân Nhi thấy cái gì cũng lấy, muốn cái gì là mượn cái đó, lúc đầu là mượn tiền, sau đó là mượn đan dược, mượn vũ khí, giờ bắt đầu mượn luôn cả khế đất rồi ấy hả?
Nếu tràng chủ mà biết có khi nào ông ta đánh chết mình luôn không?
"Lý sư huynh ơi, nghe nói huynh có một trạch viện ở Thiên Quang thành, có thể cho ta mượn ở hai người được không?
Tiểu Vân Nhi nhắn tin: "Ta là tiểu Vân Nhi."
"Là tiểu Vân Nhi à, chỉ là một trạch viện thôi mà, đừng nói là cho mượn, ta tặng ngươi cũng tính là gì đâu.
Lý sư huynh cười sảng khoái.
"Thế tốt quá, đa tạ Lý sư huynh, nếu đã tặng cho ta rồi thì sư huynh đừng có đòi lại đó nha.
Tiểu Vân Nhi mặt dày nói.
Lý sư huynh: "..."
Con mẹ nó ta chỉ nói một câu xã giao thôi, ngươi không khách sáo thật luôn á hả?