Chương 349 Sát thủ kiếm được nhiều thế à?
Thủ lĩnh ơi là thủ lĩnh, ngài có thể chọn thời gian thích hợp rồi mới gửi tin cho ta có được không? Giờ sát thủ chỉ cảm thấy hắn chết chắc rồi.
"Ngươi tên là Lâm Tam Phế? Sát thủ?
Đám võ giả ngây người, biết cách đặt tên thế.
Mười nhiệm vụ, thất bại hết chính cái?
Đây là cơ hội cuối cùng, có nghĩa là đây là nhiệm vụ thứ mười?
Bịch
Lâm Tam Phế quỳ xuống, mếu máo nói: "Các vị đại ca, ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vị thôi mà, các vị tha cho ta đi."
Mặt Mạnh Hiên giần giật, đờ mờ đây mà là sát thủ á?
Sao Liên Minh Sát Thủ lại muốn dùng thứ vô dụng này?
"Mở nhẫn không gian ra.
Võ giả Trúc Cơ nắm chặt ngọc bài, sầm mặt ra lệnh.
Lâm Tam Phế nghe vậy thì tuyệt vọng, chỉ đành ném nhẫn không gian qua cho hắn: "Ta đã giải trừ cấm chế nhận chủ rồi, các ngươi cứ kiểm tra đi."
Hắn hết hy vọng thật rồi. Ta chỉ muốn hoàn thành một nhiệm vụ quan trọng để được thăng cấp thôi mà, sao ông trời lại đối xử với hắn tàn nhẫn như vậy?
"Sát thủ dự bị của Liên Minh Sát Thủ, Lâm Tam Phế? Sát thủ thật này? Ghi chép trạng thái hoàn thành nhiệm vụ?"
"Ta là sát thủ tinh anh…" Lâm Tam Phế cường điệu.
"Lần thứ nhất, vì để kiếm tiền nên giết một cường giả Võ Đạo cấp tám, nhận được một nguyên tệ."
"Lần thứ hai, giết được một Võ Đạo cấp chín…"
"Lần thứ ba thành công giết được một cường giả vừa đột phá Tiên Thiên, nhận được một trăm nguyên tệ?"
"Lần thứ tư, giết được một Tiên Thiên đang bị trọng thương…"
Xem xong ghi chép trạng thái hoàn thành nhiệm vụ, tất cả võ giả đều trầm mặc: "Ngươi chỉ có thể giải quyết mấy võ giả yếu hơn và người đang trọng thương thôi à?"
Lâm Tam Phế im lặng trong chốc lát, rồi nói chắc nịch: "Ta là sát thủ tinh anh!"
"Hở, cũng có một Tiên Thiên đỉnh phong chết dưới tay hắn nè, đờ mờ, hạ độc trước đợi tới khi người ta không còn sức chống trả mới ra tay, kiếm được năm trăm nguyên tệ.
Một vị võ giả Tiên Thiên sững sờ.
"Sổ tay đào tạo của một sát thủ? Làm cách nào để trở thành một sát thủ đạt chuẩn, con mẹ nó cuốn sách quái quỷ gì thế?
Võ giả Trúc Cơ thẳng tay vứt luôn.
Mạnh Hiên cũng biến sắc, hung hăng hỏi: "Liên Minh Sát Thủ các ngươi coi thường ta hả, muốn giết ta mà lại phái tên như ngươi tới?"
Lâm Tâm Phế không vui: "Ta tới thì sao, ta là tinh anh, là sát thủ ưu tú, nhiệm vụ nào mà không được một trăm nguyên tệ trở lên thì ta chả thèm nhận đâu!"
"Một tram nguyên tệ…giết ta rồi thì ngươi được nhận bao nhiêu?
Khóe miệng Mạnh Hiên co rút, có một trăm nguyên tệ mà ngươi cũng dám tự xưng tinh anh?
"Tám trăm.
Lâm Tam Phế nói.
"Quả nhiên là coi thường ta, tám trăm nguyên tệ này mời ai mà chả được, lại đi mời ngươi?
Mạnh Hiên thở dài.
"Là ta coi trọng ngươi đó chứ, vì để giết ngươi mà ta đã bỏ qua nhiệm vụ giết sư tử con đáng giá một nghìn nguyên tệ!" Lâm Tam Phế đáp.
"Một nghìn nguyên tệ, giết một con sư tử con? Liên Minh Sát Thủ các ngươi bị ngu hả?
Không chỉ Mạnh Hiên mà mấy võ giả còn lại cũng không tin nổi, đây là Liên Minh Sát Thủ? Người hành nghề ám sát?
Sao tự dưng cảm thấy Liên Minh Sát Thủ này như mấy chỗ giết gà thịt dê vậy?
"Ủa, Sổ tay đào tạo sát thủ? Ai vứt đi thế? Còn ẩn trong bóng tối, một chiêu xóa sổ hoàn mỹ, thằng đần nào viết sách này vậy?"
Triệu Minh cầm cuốn Sổ tay đào tạo sát thủ rồi đi vào, mặt mày hớn hở: "Nội dung trong đây ngáo chết được, sao có thể bồi dưỡng ra một sát thủ cường đại chứ?"
…
"Ngươi là ai? Ngươi dám vũ nhục sát thủ Thánh Điển ư?
Lâm Tam Phế lập tức nổi giận, hai mắt như phun ra lửa.
"Thánh Điển? Trốn trong bóng tối rồi đuổi theo một đòn tất sát sao? Đây là Thánh Điển ư? Đây là rác rưởi thì có.
Triệu Minh nhổ một bãi nước bọt, khinh thường nói: "Ngươi có biết sát thủ như thế nào mới là sát thủ mạnh mẽ không?"
"Người khác nghe được tên hắn liền lập tức sợ hãi. Hắn vừa ra tay là bất kỳ con mồi nào cũng đều không trốn thoát được một kích của hắn.
Lâm Tam Phế trầm giọng nói.
"Ngớ ngẩn, còn bày đặt con mồi? Bộ ngươi cho rằng mình đang làm yêu thú săn mồi hả?
Triệu Minh khinh thường mỉa mai một câu, không để cho sát thủ kia lấn lướt được: "Ngươi mãi mãi sẽ không hiểu thế nào là sát thủ chân chính."
"Ta không hiểu? Nói cho ngươi biết ta chính là tinh anh..."
"Dự bị.
Mạnh Hiên bĩu môi, còn không phải là chính thức nữa, thật đúng là vô dụng.
"Được rồi, ta cũng lười tranh luận với ngươi.
Triệu Minh lắc đầu, nói: "Nghe ngươi mới vừa nói, ngươi đã từ bỏ nhiệm vụ giết một con sư tử con trị giá một ngàn nguyên tệ phải không?"
"Không sai.
Lâm Tam Phế ngạo nghễ nói: "Tinh anh như ta làm sao có thể đi giết một con sư tử con được. Đó là vũ nhục đối với ta!"
Triệu Minh gật gật đầu: "Vậy ngươi có biết con sư tử con kia tên là gì không?"
"Tên là Simba.
Lâm Tam Phế nói.
"Simba?
Triệu Minh có chút ngẩn ngơ: "Thật sự là Simba ư?"
"Không sai, làm sao thế, ngươi còn biết con sư tử con kia ư?
Lâm Tam Phế nhíu mày hỏi.
"Ngươi nên cảm thấy mình may mắn đã không đi giết Simba.
Triệu Minh bĩu môi, sau đó lấy ra ngọc bài: "Sư Vương lão ca, ta đã có manh mối của kẻ ám sát nhi tử của ngươi. Chỉ có điều kẻ đứng đằng sau không phải là Mạnh Hiên. Tên sát thủ ngu ngốc này đang ở chỗ ta."
Thanh Ngọc Sư Vương mặc dù không thông báo cho tràng chủ về việc sát thủ nhưng đã liên hệ với Triệu Minh để nhờ hắn nghe ngóng giúp.
Triệu Minh lần này tới đưa hàng, lại ngẫu nhiên nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ. Nghe lén được vài câu liên quan đến sư tử con thì mới đi ra.
"Triệu Minh lão đệ, ngươi không gạt ta chứ? Không phải là Mạnh Hiên thì là ai?
Giọng nói của Thanh Ngọc Sư Vương truyền đến.
"Chuyện đó ta cũng không biết. Nhưng mà Mạnh Hiên chỉ ở cấp Tiên Thiên, lại còn đang bị sát thủ truy giết.
Triệu Minh nói.
"Kẻ ám sát Simba là ai?
Mạnh Hiên đột nhiên hỏi.
"Không biết.
Lâm Tam Phế lắc đầu.
"Một nữ sát thủ tên là Tiểu Hoan, công pháp không tệ, có thể ngụy trang và che giấu đi hơi thở của mình.
Triệu Minh nói.
"Quả nhiên là nàng ta!" Thần sắc Mạnh Hiên băng lãnh, lạnh giọng nói: "Đầu tiên nàng ta đã tới ám sát ta, làm ta bị trọng thương. Đến giờ lại chạy tới ám sát Simba."
Triệu Minh gật gật đầu rồi cho truyền tin để giải thích cho Thanh Ngọc Sư Vương.
"Ta biết rồi. Đa tạ Triệu Minh lão đệ. Đợi đến lúc lão ca trở về, ta sẽ mời ngươi uống rượu.
Thanh Ngọc sư vương gửi tới một câu nữa rồi cắt đứt liên lạc.
"Được rồi. Những gì ta muốn hỏi thì đều đã hỏi đều hỏi. Tiếp tục đưa hàng đi thôi, các ngươi tiếp tục đi.
Triệu Minh khoát tay nói.
"Biết được thân phận của sát thủ kia rồi thì giết ngay đi.
Trúc Cơ võ giả lạnh lùng nói.
"Đừng. Ta có thể giúp các ngươi kiếm tiền.
Sắc mặt của Lâm Tam Phế đại biến, vội vàng nói: "Ngươi nhìn các ngươi xem, mỗi ngày bắt yêu thì được bao nhiêu tiền đâu. Làm sát thủ thì chỉ cần tùy ý tiếp nhận một nhiệm vụ cũng đã được mấy trăm, thậm chỉ là hơn ngàn nguyên tệ."
"Sát thủ kiếm tiền nhiều như thế sao?
Đám võ giả lập tức giật mình.