Chương 816 Thôi, ta không cướp ngươi nữa
Chiêm Bạch Tinh và Đoạn Dương lại giao thủ, sắc mặt Chiêm Bạch Tinh mỗi lúc một âm trầm, mặc dù đã sớm đoán trước được, nhưng sau khi giao thủ, lại bị áp chế, nội tâm vẫn rất khó chịu.
Dù mình đã thăng tiến nhưng vẫn kém hơn Đoạn Dương một bậc!
Có điều, nhớ đến con át chủ bài của mình, khuôn mặt âm trầm của Chiêm Bạch Tinh hiện lên một tia cười lạnh: "Đoạn Dương, chỉ cần ngươi giao ra dược liệu Đế phẩm, hôm nay ta sẽ tha cho ngươi khỏi chết."
"Sự ngông cuồng của ngươi, vượt ngoài sức tưởng tượng của ta rồi.
Đoạn Dương cười lạnh một cách khinh thường, ngươi đã không phải đối thủ của ta, vậy mà còn dám ăn nói bừa bãi thế sao?
"Giết!" Chiêm Bạch Tinh quát lên một tiếng đồng thời vỗ ra một chưởng, bóng một tấm bia cổ hiện ra, thần uy cuồn cuộn, miên man đánh nát hư không, sắc mặt Đoạn Dương kịch biến, quan sát tấm bia cổ kia với vẻ kinh hãi.
"Đây là vũ khí gì thế?
Sắc mặt Đoạn Dương vừa khiếp sợ và ngạc nhiên, đối mặt với tấm bia cổ kia, không nén được cảm giác bất khả kháng, bản thân có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào.
"Chịu chết dưới Bán Thần khí đi!" Chiêm Bạch Tinh cười ngạo nghễ, đánh ra một chưởng, Trấn Thiên Bi lại chấn động, ầm ầm ép tới.
"Bán Thần khí ư? Ngươi có thể thỉnh được Bán Thần khí sao?
Đoạn Dương kinh sợ nói.
Chiến Thần giới là địa bàn của Chiêm Bạch Tinh, hơn nữa sau lưng Chiêm Bạch Tinh còn có Bán Thần, đây là việc mà ai cũng biết, nhưng Đoạn Dương quả thật không ngờ, tên Chiêm Bạch Tinh này lại có thể thỉnh được Bán Thần khí.
Lẽ nào, vị Bán Thần kia coi trọng Chiêm Bạch Tinh đến vậy sao?
Suy nghĩ một thoáng, Đoạn Dương nhanh chóng lùi lại, chân đạp trên trường kiếm, tốc độ càng nhanh gấp bội, muốn tránh khỏi sự trấn sát của Bán Thần khí.
"Đoạn Dương, ngươi chạy không thoát đâu!" Chiêm Bạch Tinh cười lạnh: "Bản đế đã nói rồi, không giao ra dược liệu Đế phẩm, ngươi đừng hòng rời đi!"
Sắc mặt Đoạn Dương xám xịt, hắn không ngờ rằng tên Chiêm Bạch Tinh này lại không biết xấu hổ như vậy, dùng đến cả Bán Thần khí để đối phó với hắn, tất cả con át chủ bài trong truyền thừa của Kiếm Thần, hắn đều đã dùng hết, không còn cách nào cản được.
Chẳng lẽ số phận của ta thảm như vậy sao? Đầu tiên là bị Hoang Huyết đè đầu, bây giờ không dễ dàng gì mới khá lên, lại bị Chiêm Bạch Tinh đem Bán Thần khí đến cưỡi cổ.
Mệt mỏi thật!
"Ra tay đi!" Thiên Vũ Đại Đế khẽ quát lên một tiếng, trong nháy mắt thân hình đã biến mất, lập tức chặn trước Bán Thần khí, đánh ra một chưởng.
Chấn động ầm ầm, hư không đổ nát, dòng sóng năng lượng khủng khiếp quét sạch tứ phương, Đoạn Dương đụng phải dư chấn lập tức bị hất văng ra ngoài, Chiêm Bạch Tinh ngay cạnh Bán Thần khí, bị đẩy lùi hơn trăm mét, khóe miệng tràn ra vệt máu tươi, cảnh giác nhìn người áo đen vừa mới đột ngột xuất hiện.
"Hạng giấu đầu lòi đuôi kia, ngươi là kẻ nào.
Chiêm Bạch Tinh cất giọng lạnh lùng hỏi, trong lòng lại đầy kinh ngạc, trong tay hắn cầm Bán Thần khí, nếu muốn dùng một chưởng làm Bán Thần khí lay động mạnh như vậy, và còn đánh lui hắn, ít nhất cũng là Đại Đế đỉnh phong!
"Giao tài nguyên trên người ra, ngươi có thể được sống.
Ngoài vừa tới lạnh lùng nói.
Chiêm Bạch Tinh: "..."
Chuyện gì thế này?
Mẹ kiếp, ta đi tranh đoạt chưa được bao lâu đã có kẻ đến đoạt lại của ta ư?
Đoạn Dương bị hất văng ra cũng ngây cả người, trò cướp đoạt này bây giờ đang được thịnh hành à?
"Còn không đi mau đi.
Giọng nói của Nghê Tuyết truyền đến, cái đồ ngu này, đã nói là phải khiêm tốn, vậy mà còn đánh nhau với Chiêm Bạch Tinh, nếu không phải đã có an bài từ sớm, Đoạn Dương đã tiêu chắc rồi.
"Phải, phải.
Đoạn Dương giật mình choàng tỉnh, vội vã bỏ đi.
"Tâm tư thật thâm sâu, thì ra là muốn đợi đến khi lưỡng bại câu thương, không cần tốn nhiều sức lực, nhưng sự cám dỗ của Bán Thần khí quá lớn, nên mới hiện thân cướp sớm hơn dự kiến.
Lão giả lén lút theo sau cả kinh nói, tâm tư đám người này sâu thật.
Nhưng mà, sao có mỗi một gã ra tay vậy, những tên còn lại đâu rồi?
Những Đại Đế còn lại ngồi xổm ngay bên dưới, ngước nhìn hai người trên bầu trời, không có chút ý định động thủ nào.
"Muốn đoạt đồ từ bản đế, bằng vào bản lĩnh của ngươi thì còn chưa đủ đâu!" Chiêm Bạch Tinh lạnh lùng quát lên một tiếng, Trấn Thiên Bi lại xuất hiện một lần nữa, vô số đường vân thần bí lấp lóe, thần uy mãnh liệt khóa chặt hư không.
Thiên Vũ Đại Đế vừa nhấc chưởng, Đế uy cuồn cuộn dâng, nghênh chiến với Bán Thần khí.
Ầm!
Trận chiến lại được bắt đầu, chỉ là một người trong số đó đổi thành Thiên Vũ Đại Đế.
Hai người giao chiến, Chiêm Bạch Tinh dốc toàn lực điều khiển Bán Thần khí, Thiên Vũ Đại Đế phải ứng phó với Bán Thần khí nên cùng lắm cũng chỉ đánh lui được Chiêm Bạch Tinh chứ không làm gì được hắn.
"Thôi, ta không cướp ngươi nữa.
Mắt thấy không tóm được Chiêm Bạch Tinh, Thiên Vũ Đại Đế chỉ đành than một tiếng rồi ngự không rời đi.
Sắc mặt Chiêm Bạch Tinh lạnh lùng, thu hồi Bán Thần khí, nhanh chóng bỏ chạy, trải qua hai trận chiến, hắn đã quá mất sức, nếu Thiên Vũ Đại Đế kiên trì thêm một lúc nữa, thì hắn đã không còn khống chế nổi Bán Thần khí.
"Vậy...vậy là chạy rồi sao?"
Lão giả không thể hiểu nổi, không tóm được Chiêm Bạch Tinh ư? Ngươi còn nhiều đồng bọn như vậy, sao lại có thể không tóm được cơ chứ?
Rốt cuộc các ngươi đến có phải để cướp không? Đạo đức nghề nghiệp của các ngươi đâu?
Lão giả không sao giải thích được, đã nói là đến cướp, sao lại không cướp nữa chứ, vừa muốn rời đi thì bọn Đại Đế kia cũng đi.
Đoạn Dương dốc hết sức chạy, đến một chỗ vắng người: "Sư tỷ, vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy, tỷ có biết người ra tay vừa rồi không?"