← Quay lại trang sách

Chương 898 Phát tài!

Một đám Thần, Bán Thần, Đại Đế sau khi bàn bạc xong xuôi thì theo Hạ Thiên rời đi, Giang Thái Huyền cũng đi cùng để xem rốt cuộc đó là chỗ nào mà nhiều bảo vật như vậy.

Hư không nứt ra, thần minh dẫn đường, lần này Giang Thái Huyền không cưỡi rồng mà đổi sang cưỡi chó, đám người Ngao Bính cũng cưỡi, đây là trừng phạt dành cho Hạo Thiên Khuyển vì cấu kết với Long Hạo.

Trong tinh không, có một cửa hang đen huyền, tỏa ra ánh sáng đầy mê hoặc, xung quanh vô cùng yên tĩnh, đột nhiên hư không mở ra, một con chó đen to lớn bước ra từ đó, theo sau là đám người Hạ Thiên.

"Ngay ở trong này, nhưng ta vẫn lo lắng vào rồi không dễ ra.

Hạ Thiên nói.

"Không sao cả, ta có thể phá vỡ nó.

Ngao Bính thản nhiên nói.

"Vậy thì không thành vấn đề rồi, đi, chúng ta vào đó tìm.

Đám người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng vọt vào hang động đen ấy.

Cả hang động đen sầm, tỏa ra ánh sáng mờ ảo, mọi người vừa bước vào, đã có một lực hấp dẫn kì lạ kéo họ đến chỗ sâu nhất.

"Thần Nguyên khí dày đặc quá.

Hạ Sơn kinh ngạc nói: "Nếu ta tu luyện ở đây trăm năm ngàn năm, nhất định có thể khôi phục thần lực."

Mọi người đảo mắt trắng dã, trăm năm ngàn năm mới khôi phục được mà nói là dày đặc à? Chỉ có điều, chỗ này xuất hiện Thần Nguyên khí cũng là một điều đại hỷ, có Thần Nguyên khí tồn tại ắt nơi này phải bất phàm.

Thần Nguyên khí bay bổng khắp nơi nhưng mọi người không có tâm trạng đâu mà để ý, tiếp tục tiến lên phía trước, ở nơi xa xa xuất hiện một tia sáng lấp lóe.

"Đó là...?

Thanh âm kinh ngạc lẫn hồ nghi cất lên, Hạ Sơn bước nhanh lên phía trước, thấy những khối kỳ quang lơ lửng bốn phía, vết nứt trải rộng, xung quanh còn có những bộ hài cốt vàng kim lơ lửng khắp nơi.

"Đây là thần khí bị hư hại, còn những cái này là thần cốt.

Hứa Hằng nói.

"Ồ? Không ngờ rằng nhiều năm như vậy còn có thể thấy được những thứ này.

Đoạn Thiên bắt lấy một tấm áo giáp bị hỏng, thở dài nói: "Thần khí khi xưa, nay lại bị hỏng thành ra thế này, tràng chủ, thu phế phẩm không?"

"Không thu.

Giang Thái Huyền bĩu môi, thần khí này bị hỏng, đã thành vô dụng, không còn chút giá trị.

Hạo Thiên Khuyển chạy đến phía trước, ngoạm lấy một khúc xương vàng, gặm gặm mấy cái rồi ném đi: "Không có chút thần tính tinh túy nào cả, ây, ta thật đáng thương, không biết đến khi nào mới được gặm một khúc xương thần đây?"

"Tất cả đều là một mớ phế phẩm.

Xì mắng một tiếng, mọi người lại tiếp tục tiến lên phía trước, không bao lâu, trước mặt xuất hiện ánh sáng hiện rõ lối ra.

"Chỗ này...?"

Bước qua lối ra, mọi người kinh ngạc nhìn về phía bầu trời, nơi đó có một màn sáng, trước mặt đầy những kì hoa dị thảo, dưới đất còn lưu lại khí tức của mưa thần.

"Chúng ta đến được chỗ này rồi ư?

Nơi đây chính là màn sáng nằm giữa hai ngôi sao, vắt ngang tinh không, chính là nơi mưa thần rơi xuống!

"Phát tài rồi, ha ha, phát tài rồi, không ngờ chúng ta đã đến được chỗ này.

Long Hạo phấn khởi hô to: "Đừng nói hơn trăm triệu, chỗ này đến hàng tỷ cũng có!"

Vùng đất mà mưa thần rơi xuống, kỳ hoa dị thảo sinh trưởng, chỗ này có giá trị kinh người, lại còn có thú hoang cấp Thần Linh!

"Mau, hành động nhanh thôi, nhân lúc bọn họ còn chưa đến, chúng ta bán hết chỗ này đi!" Long Hạo nói.

"Tiền phạt của ta cuối cùng cũng được trả hết rồi.

Hứa Hằng kích động không thôi, nhìn về hướng Hạ Thiên với ánh mắt dễ chịu hơn bao giờ hết, hận không thể lập tức bay đến hôn hắn một cái.

Kỳ quang dị thảo, bảo quang lấp lánh, cả trên mặt đất cũng xuất hiện kỳ quang, khí tức do mưa thần lưu lại, còn có Thần Nguyên khí đang bốc lên.

Long Hạo cẩn thận từng li từng tí đào một cây, rồi thu gom lại.

"Tuy linh dược này chưa đạt đến Thần cấp nhưng cũng được đến Đế cấp.

Hạ Sơn nói.

"Có bốn phần của ta đó.

Hạ Thiên vội nói.

"Yên tâm đi, mọi người đào mau lên.

Hứa Hằng đã không còn đợi được nữa, ném ra một câu, rồi lập tức nhào đến chỗ một đóa hoa kỳ dị.

Kỳ hoa dị thảo, cả một thảm thực vật trân quý, còn có rừng nguyên thủy rậm rạp, đây dường như là một vùng đất chưa từng được khai phá.

Mọi người đi một bước lại đào một gốc, bất kể cấp cao hay cấp thấp, phàm là thứ đáng tiền, đều không buông tha.

Sắc mặt Giang Thái Huyền thờ ơ, không xông vào đào bới mà chỉ thản nhiên đứng nhìn bọn họ bận rộn.

Màn sáng lấp lóe trên đỉnh đầu, tựa như một khoảng trời, đây là một thế giới mới.

Grào

Tiếng gào thét thê lương vang vọng, trên trời đột nhiên xuất hiện một cái bóng đen, dòng máu màu vàng kim nhạt nhỏ xuống, bóng đen vỗ vỗ hai cánh, đang bay nhảy trong không trung, vụt qua một cái rồi rơi xuống một cách nhanh chóng.

Ầm

Bóng đen rơi xuống, một luồng chưởng lực đi ngược lên, đỡ cái bóng đen lên, từ từ đặt xuống đất.

"Kiếm làm ư?

Hạ Thiên nhìn thần lực tiêu tán, bóng đen nằm rạp trên mặt đất là một con ưng khổng lồ, thực lực của nó e rằng là cấp Đại Đế, bên cánh trái của nó có một vết thương do kiếm tạo nên, xuyên thủng cánh chim.

"Chỗ này có ngươi sao? Chẳng lẽ là người bản địa?

Long Hạo bò qua xem, kinh ngạc nói.

"Không biết nữa, xem ra con ưng này không biết nói chuyện, cũng không có linh tính.

Hạ Thiên lắc đầu, nhìn con ưng bị thương sắp chết, trực tiếp đánh một chưởng, tiễn nó lên đường: "Đợi lát ăn sau."

"Có lẽ là có người, hơn nữa trước đó còn có thú hoang cấp Thần Linh xuất hiện, chúng ta vẫn nên cẩn thận một chút.

Giang Thái Huyền nghĩ ngợi rồi nói: "Chúng ta có thể vào đây, chắc gì người khác lại không thể."

"Tràng chủ nói có lý, mọi người phân thành từng nhóm, chia nhau đi thu thập tài nguyên đi, như vậy cũng sẽ được nhiều hơn.

Long Hạo nói.

"Cũng được, ba vị Thần Linh một nhóm, bốn Thần Ma một nhóm.

Giang Thái Huyền nói: "Các người chọn cùng nhóm với ai?"

"Tràng chủ, ta với ngươi chung một nhóm.

Long Hạo quả quyết nói.