Chương 913 Thú hoang
Thần Nguyên khí thật dày đặc quá, nơi này chắc chắn có thần dược.
Đoạn Không mừng rỡ nói: "Nếu có thần dược, chắc chắn ta có thể khôi phục nhanh chóng."
"Thần Ma Đồng Minh cũng đến rồi, cùng bắt lấy con thú hoang kia, sau đó mọi người chung tay nghiên cứu.
Đoạn Không liếc mắt nhìn bọn Long Hạo một cái, quát lên nói.
Bọn họ có ấn tượng rất sâu đối với bọn Long Hạo, người của Thần Ma Đồng Minh và bọn họ có sự khác biệt rất lớn, khi gặp phải đồ tốt, bọn họ sẽ kích động cảm thán, suy xét kĩ lưỡng những chuyện đang xảy ra, nhưng đám này thì lại không, chúng không quan tâm thứ đó từ đâu mà có, chỉ quan tâm làm cách nào để đoạt nó tới tay đầu trước tiên!
Về tư duy của đám người này, Đoạn Không tỏ vẻ, như thế là tự tìm đường chết, ở Thần giới, rất nhiều vị Thần dùng bảo vật để làm cạm bẫy, nếu đám người này còn không thay đổi, khi đến Thần giới sẽ rất dễ bị mưu hại.
"Được.
Rất nhiều Thần Linh đồng loạt xuất thủ, chưởng lực như mưa oanh kích giáng xuống con thú hoang cấp Thần Linh.
Thần Ma Đồng Minh là một đám không cần sĩ diện, thực lực lại mạnh, nếu bọn họ không nhanh tay động thủ, đợi thêm lúc nữa, ai biết đám người đó sẽ làm ra trò gì.
Grào
Con thú hoang cấp Thần Linh bị chấn động, sợi xích đen vang tiếng leng keng liên hồi, nó quét móng vuốt khổng lồ, các Thần Linh cuống quýt lùi lại tránh né, thú hoang cấp Thần Linh không phải loại hiền lành gì, bọn họ không thể động vào một cách tùy tiện được.
"Giết!"
Bốn tôn Thần Linh lão tổ của Nhân tộc cao đẳng xuất thủ, thần lực của bọn họ dồi dào, dưới một chưởng mà họ vỗ ra, hư không vặn vẹo, có ngàn vạn pháp tắc xuất hiện, uy thế vô song.
Bốn vị Thần Linh xung phong, các Thần Linh còn lại theo sao phụ trợ.
Ầm
Thú hoang cấp Thần Linh không ngừng gầm thét, nhưng không sao địch lại uy thế của chư thần, trong chốc lát, toàn thân nó chằng chịt những vết thương, thần huyết màu vàng đổ loang xuống đất.
Grào
Tiếng thét thảm thiết vang vọng, cơn đau đớn khủng khiếp truyền đến khiến thú hoang muốn quay trở lại hố đen, nhưng lại bị các Thần Linh chặn đường, triển khai vây giết.
Thần quang bay đầy trời, sức mạnh của các môn võ học Thần cấp làm trời đất rung chuyển, chư thần hợp lực, liên thủ vây giết một con thú hoang Thần Linh, dù cho thú hoang có hung hãn nhưng cũng khó bề ngăn cản.
"Hạ Sơn, chỗ đó đang chảy máu, cẩn thận một chút, đừng để nó bị chảy ra hết."
"Hứa Hằng, bên kia rơi mất một miếng kìa, nhặt lên, nhặt lên mau.
Long Hạo đang nằm trên ghế, chỉ xung quanh con thú hoang, lớn tiếng hô.
Hạ Sơn chạy quanh thân thú hoang, dùng chiếc bình nhỏ hứng lấy máu thú hoang, đồng thời, có một luồng sáng đen chạy dọc theo các vết thương.
Chư thần: "..."
Con mẹ nó, rốt cuộc các ngươi đang làm cái quỷ gì vậy, bọn ta đang đánh thú hoang còn các ngươi thì làm gì hả, chạy đi nhặt máu thịt thú hoang và cả máu bọn ta phun ra do trọng thương sao? Các ngươi phải tới giúp đỡ để giải quyết sớm một chút chứ!
Grào
Tiếng gầm vang vọng, thú hoang cấp Thần Linh run rẩy, có vẻ như đang rất đau đau đớn, toàn thân nó nghiêng ngã xiêu vẹo.
"Có chuyện gì vậy?
Các Thần Linh nghi hoặc, tuy bọn họ đã làm cho thú hoang bị trọng thương, nhưng cũng không đến mức khiến nó đau đớn thế này.
Keng!
Một thứ âm thanh chấn động vang vọng, một mũi kiếm từ trên trời giáng xuống, thanh kiếm xé gió lao đến từ phía chân trời, nhoáng một cái đâm trúng cổ thú hoang.
Phụt
Thanh trường kiếm vô cùng sắc bén, trong chớp mắt đã xuyên thủng người con thú hoang, thú hoang Thần Linh giãy giãy mấy cái thì đã hoàn toàn không còn sự sống.
"Hừ, Thần Ma Đồng Minh, các ngươi không ra chút sức nào, đừng hòng có được cơ duyên.
Mặc Thần Võ Thần hừ lạnh một tiếng nói.
"Không sai, Thần Ma Đồng Minh các ngươi biến đi.
Đoạn Không cũng lên tiếng bằng giọng nói lạnh lùng.
"Bọn ta thì chiến đấu, vậy mà các ngươi lại đi thu nhặt chiến lợi phẩm sao? Con thú hoang này các ngươi không có phần đâu!" Thần Linh của Hoang Cổ tộc cũng mở miệng nói.
"Ý các ngươi là có ra sức mới được chia phần đúng không?
Long Hạo lạnh giọng nói.
"Đúng vậy, các ngươi chỉ lo nhặt nhạnh bỏ vào túi riêng, thì không được!" Đoạn Không cười lạnh.
"Tốt thôi, vậy cứ dựa vào công sức mà luận.
Long Hạo cười lạnh một tiếng, nói: "Không có bọn ta, các ngươi có thể giết được thú hoang Thần Linh nhanh vậy hay sao?"
"Thế nào? Chẳng lẽ thú hoang Thần Linh là do bị các ngươi chọc tức chết?
Đoạn Không cười khẩy một tiếng, ta xem ngươi còn bịa được cái gì? Người còn định vô sỉ như nào nữa?
"Ngươi xem thú hoang còn chảy máu không?
Long Hạo cười lạnh.
Chư thần sững sờ, nhìn về phía thú hoang, ngoại trừ một chút máu chảy ra từ trước, sau khi bị một kiếm giết hẳn thì lại không còn chút máu tươi nào!
Ông
Một luồng huyết quang lấp loé, một con dơi chui ra từ vết thương, phát ra một luồng khí tức tà ác, chư thần đồng thời nhíu mày: "Ngươi là kẻ nào?"
"Thần Ma Đồng Minh, Dracula đại nhân.
Long Hạo toét miệng nói: "Dracula đại nhân có thể điều khiển huyết dịch, nếu không nhờ Dracula đại nhân, sao các ngươi có thể giải quyết thú hoang một cách dễ dàng như vậy?"
"Máu thú hoang.
Chư thần ngớ người, con mẹ nó, các ngươi lấy hết máu thú hoang rồi à?
"Cho nên mới nói, bọn ta ra sức nhiều nhất, các ngươi ngậm miệng lại hết đi!" Long Hoạ kiêu căng nói.
Chư thần tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, mẹ kiếp, ngươi làm thế là chiếm hết lợi rồi, còn muốn bọn ta cảm ơn ngươi ư?
"Xuống dưới xem xét đi.
Sắc mặt Đoạn Không rất khó coi, trừng mắt nhìn Long Hạo rồi không nói thêm gì.
Xét về ra sức, người ta đã ra sức nhiều nhất, bọn họ không biết nói gì thêm nữa, chẳng lẽ cưỡng đoạt hay sao? Những thế lực khác cũng chưa chắc đã chịu liên thủ.
"Đa tạ Dracula đại nhân, mang những thứ máu thịt này đến chỗ tiến sĩ Trần giúp ta.
Long Hạo nói.
Dracula khẽ gật đầu: "Ta sẽ phái người đưa đi, lần sau còn chuyện tốt thế này nữa nhớ gọi ta đấy, mặc dù phẩm cấp hơi thấp nhưng cũng là thần huyết."
"Nhất định, Long Hạo ta luôn để tâm đến các người mà, chỉ cần có chuyện tốt, chắc chắn không quên các người đâu, lần trước nếu không phải tại bọn họ không đồng ý vứt Hạ Thiên cho chó ăn, thì Hạo Thiên đại nhân đã có xương gặm rồi.
Long Hoạ nói.
Dracula hài lòng gật đầu, nhìn Long Hạo ra ý hết sức tán thưởng, con rắn này rất biết làm việc.