← Quay lại trang sách

Chương 927 Ta thua rồi?

Hửm?"

Ngay lúc này, Lục Hành Đạo bỗng dưng mở to hai mắt, bắn ra hai đạo kiếm quang, hắn nhận ra có ngươi đến, có hai khí tức quen thuộc, là Hạ Sơn và Hứa Hằng!

Ánh sáng chói lòa xẹt qua, một giọng nói có âm thanh trong trẻo truyền lại đây: "Một ngày học kiếm, cả đời vì kiếm, chưa từng cầm kiếm, không cần tranh phong kiếm đạo, chỉ cần hiểu được lòng mình."

"Gì chứ? Học kiếm nhưng không cầm kiếm?

Lục Hành Đạo nhíu mày, lời nói này thật mâu thuẫn.

Bốn bóng người bước đến, Giang Thái Huyền dẫn đầu, Ngao Bính kề bên, đằng sau là hai vị bảo an, hờ hững nhìn Lục Hành Đạo.

"Các ngươi tới đây có chuyện gì?

Lục Hành Đạo lành lùng nhìn vào bọn hắn.

"Cứu vớt ngươi.

Giang Thái Huyền bĩnh tĩnh trả lời.

"Cứu vớt ta?

Lục Hành Đạo mơ màng.

Hai vị bảo an đi cùng cũng ngơ ngác, cứu vớt Lục Hành Đạo? Tràng chủ, có phải ngươi nói sai lời thoại rồi không, chúng ta đến để treo hắn lên đánh chứ, sao lại thành cứu vớt rồi?

"Đúng vậy, ngươi đã lạc lối.

Giang Thái Huyền khẽ thở dài: "Vốn nghe nói ngươi yêu kiếm tha thiết, khiêu chiến để chứng kiếm, nên hôm nay cố ý mang đến cho ngươi một cao thủ."

"Cao thủ?

Lục Hành Đạo nhìn qua bốn người một chút, cau mày nói: "Tha thứ cho tại hạ mắt không tinh tường, không thấy cao thủ nào đến đây."

Ngao Bính đã đạt tới cấp Thần Nhân, Giang Thái Huyền chỉ là Đại Đế hậu kỳ, hai người bảo an theo sau mặc dù là Thần Linh nhưng thần lực chưa khôi phục.

Ngao Bính dùng nhiều thánh dược như vậy, cộng với các nhiệm vụ đã làm trước đó, hiện tại đã là cường giả cấp Thần Nhân.

"Một chiêu thôi sẽ khiến ngươi tự thấy hổ thẹn.

Giang Thái Huyền lạnh lùng nói.

"Được, bản thần muốn nhìn xem, các ngươi khiến ta hổ thẹn chỉ bằng một chiêu như thế nào!" Lục Hành Đạo cười lạnh nói.

Ngao Bính vung tay lên, thần kích xuất hiện, hắn khinh miệt nhìn Lục Hành Đạo: "Ra tay đi."

"Ngươi?

Lục Hành Đạo nhướn lông mày lên, nói: "Được thôi, ta lập tức áp chế xuống cấp Thần Nhân, để xem ngươi làm thế nào khiến ta phải bất ngờ?"

Hai người bảo an: "..."

Ngươi còn muốn áp chế thực lực hả?

Giang Thái Huyền ngửa đầu nhìn trời, đợi một lúc nữa hi vọng ngươi không khóc thê thảm quá mức.

Sắc mặt Ngao Bính lạnh lùng, nhiệm vụ của hắn rất đơn giản, chính là treo Lục Hành Đạo lên đánh, còn Lục Hành Đạo dùng bao nhiêu phần lực, đó là chuyện của bản thân y.

"Tổ Long Kinh.

Ngao Bính hờ hững nói một câu, thần kích tỏa ra kim quang xông đến chân trời, hắn hóa thành Ngũ Trảo Kim Long, một chưởng đánh ra, thần kích hóa thành Kim Long gào thét xông ra.

Đối mặt với Kim Long, sắc mặt Lục Hành Đạo đang áp chế tu vi thay đổi nhanh chóng, hắn cảm nhận được nguy cơ tử vong. Dưới tình thế cấp bách, kiếm pháp cấp bậc Chân Thần được thi triển lần nữa: "Thiên Kiếm Vô Ảnh!"

Lục Hành Đạo hòa vào hư không, cả người dường như đã biến mất.

Mắt của Giang Thái Huyền ánh lên màu xanh, sau khi nắm được dấu vết, không khỏi lắc đầu, đây chỉ là mánh khóe lợi dụng năng lượng của không gian. Sau khi hắn có được thuật thuấn di ở hư không, cũng đã hiểu thêm không ít về đạo không gian này.

Bang

Kim Long gào thét, đầu rồng bỗng nhiên bay xuống xông thẳng đi vào một bên hư không.

Oành

Hư không chấn động, Lục Hành Đạo trực tiếp văng ra, phun ra máu loãng, vẻ mặt khiếp sợ nhìn vào Ngao Bính: "Ngươi làm sao có thể tìm được ta?"

"Thứ võ học rác rưởi, bản thần nhìn chốc là nhận ra ngay.

Ngao Bính hờ hững nói, ta chính là Thần Ma cao cấp, Tổ Long Kinh mà ta tu luyện tuy không đầy đủ nhưng đó cũng là thần công cao cấp, sao có thể là thứ mà công pháp cấp thấp của ngươi có thể so sánh được?

"Võ học này của ngươi thật sự là rác rưởi.

Giang Thái Huyền không nhịn được thở dài.

Lục Hành Đạo: "..."

"Tràng chủ bắt đầu đả kích người ta rồi kìa, Lục Hành Đạo sắp nghi ngờ nhân sinh rồi đây.

Hạ Sơn nói thầm.

"Từ lâu đã nghe nói khi tràng chủ đả kích người khác, quả thật có thể khiến người ta xấu hổ tới muốn tự vẫn luôn, Lục Hành Đạo tám phần không khá hơn bao nhiêu.

Hứa Hằng nói.

"Không thì như vầy, ngươi áp chế thực lực đến Đại Đế, chúng ta đánh lại một trận thì thế nào? Cho phép ngươi sử dụng tu vi Đại Đế đỉnh phong.

Giang Thái Huyền nói.

Lục Hành Đạo: "..."

Mẹ nói, bây giờ ngươi xem ta là gì chứ, phế vật sao? Ta dùng cùng cảnh giới với hắn mà đánh không lại, chẳng lẽ dùng cao hơn ngươi một tiểu cảnh giới, còn đánh không lại ngươi?

"Ta sẽ dùng kiếm pháp, kiếm pháp đặc biệt cao siêu.

Giang Thái Huyền lại nói thêm một câu.

Vẻ mặt của Lục Hành Đạo trầm xuống, mang theo sự lạnh lùng: "Được, ta sẽ nhìn xem, kiếm pháp của ngươi cao siêu đến mức nào."

"Ngươi ra tay đi, để ta ra tay thì ngươi sẽ không còn cơ hội.

Giang Thái Huyền ngự không đi lên, hờ hững nói.

Lục Hành Đạo lạnh lùng cười một tiếng rồi thả người lên trên không, biến mất lần nữa: "Thiên Kiếm Vô Ảnh, để ta xem ngươi phá chiêu như thế nào."

Vị kia có thể phá vỡ kiếm pháp Chân Thần của ta, ta không tin bây giờ cao hơn ngươi một tiểu cảnh giới, ngươi còn có thể phá chiêu?

Giang Thái Huyền nhìn thấy Lục Hành Đạo biến mất, khóe miệng nở nụ cười trào phúng, hắn vung tay, nguyên khí của thiên địa tụ lại, Thần Nguyên khí chen chúc nhau tràn đến ngưng tụ lại thành một thanh trường kiếm: "Phong kiếm thức thứ nhất, nhớ cẩn thận."

Một vòng ánh sáng xanh lấp lánh xuất hiện, sau đó Giang Thái Huyền cũng biến mất, Lục Hành đạo đang ẩn nấp trong không gian khẽ giật mình, mẹ nó, ngươi đang sử dụng kiếm pháp gì vậy hả? Chắc không phải học lỏm từ ta chứ?

"Gió, ở khắp mọi nơi.

Bên tai Lục Hành Đạo truyền đến bóng dáng của Giang Thái Huyền, nguyên khí ngưng tụ lại thành kiếm, trong tích tắc đâm trúng cổ họng Lục Hành Đạo, lại lập tức vỡ nát, không phá vỡ được thần thể.

"Ta, ta thua rồi sao?

Lục Hành Đạo ngơ ngác, mẹ nó, mất bao nhiêu thời gian mà đã bại liên tiếp hai trận? Mà còn là thua trận sau khi đã dùng Chân Thần kiếm pháp.

Nếu không phải do thần thể của mình phòng ngự mạnh mẽ, thực lực đối phương không đủ mạnh thì mình đã chết, hơn nữa ngay cả phòng ngự cũng không kịp, thảm bại khi cao hơn một tiểu cảnh giới!