Chương 1037 Bắt sống thần thú
Dắt thần thú của mình đi đi, nếu chạy mấy ta không chịu trách nhiệm đâu.
Lục Hành Thiên nói.
"Được rồi, thật là, dắt giùm một chút thì có làm sao chứ?
Khuôn mặt nhỏ của Trần Nguyên tràn đầy bất mãn, nhưng ai cũng nghe ra được sự đắc ý trong lời nói.
"Đúng đó, nhờ ngươi dắt giùm một chút cũng không được, thật không có lòng gì hết.
Lâm Nhạc cũng nói.
"Các người nói xem, con hổ và con trăn này của ta, ta nên ăn con nào trước đây?
Triệu Mạnh kéo sợi xích, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa.
"..."
Chết tiệt, lại còn ăn con nào trước à? Có phải mấy tên các ngươi giở trò rồi không?
Cho dù có Lục Hành Đạo giúp đỡ, thì các ngươi cũng không thể bắt sống nhiều thần thú như vậy, chẳng lẽ là Thiên Thần ư?
Nhiều Thiên Thần nhìn về phía Đế Tinh, vị Thiên Thần này cùng một phe với bọn chúng.
Đế Tinh thờ ơ lên tiếng: "Đừng nhìn ta, ta không có ra tay."
"Ta không tin, chắc chắn các ngươi đã gian lận!" Huyết Thiên Tinh vô cùng kích động, lúc trước đánh người không thành, bị nhóm người Tiểu Hàm Hàm đánh tơi bời rồi cướp đoạt, trong lòng rất khó chịu, muốn lấy lại mặt mũi ở chiến trường Thần Cương, nhưng giờ lại bị vả vào mặt nữa.
"Đồ vô năng, có bản lĩnh chúng ta đọ sức một phen đi.
Trần Nguyên khinh thường nói.
"Đọ thì đọ, ngươi muốn đọ sức thế nào?
Huyết Thiên Tinh lạnh lùng nhìn nó.
"Chúng ta đi tìm thần thú, ai bắt sống được trước thì người đó thắng.
Giọng Trần Nguyên lạnh lùng lên tiếng.
"Không được tìm trợ giúp.
Huyết Thiên Tinh trầm giọng nói: "Có thể giết thần thú."
Bản lĩnh bắt sống thần thú này, hắn không có, nhưng giết chết một con thần thú cấp Thần Nhân thì cũng không thành vấn đề, hơn nữa, trước kia hắn đã từng đánh Trần Nguyên tơi tả, hắn không tin Trần Nguyên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn cả hắn.
"Kẻ mạnh, xưa nay không cần ai giúp.
Trần Nguyên đứng chắp tay, dáng vẻ ta đây lưu manh.
Huyết Thiên Tinh tức giận nghiến răng nghiến lợi, chín đồng bọn nhỏ của lớp bổ túc nhịn cười, Huyết Thiên Tinh đúng là tự chui đầu vào rọ, ngươi so tài với đám lừa đảo bọn ta, chẳng phải làm khổ chính mình sao?
"Phải có người quan sát.
Huyết Thiên Tinh lại nói thêm một câu: "Ai biết ngươi có âm thầm tìm người giúp đỡ không."
"Tùy ngươi, kẻ mạnh không sợ thử thách.
Trần Nguyên cao ngạo nói.
"Đọ sức thế nào, ngươi nói đi, dùng những thần thú này sao?
Huyết Thiên Tinh nhìn đám thần thú bị xiềng xích trói buộc nói.
"Đùa cái gì vậy, đây là thú cưỡi của ta.
Trần Nguyên bất mãn trừng mắt liếc hắn một cái, sờ lông vũ của con chim thần nói: "Tiểu Hồng, ngươi yên tâm, ta không ăn thịt ngươi đâu."
Tiểu Hồng...
Cái tên quái quỷ gì thế này? Các Thiên Thần giật giật khóe miệng, chết tiệt, đây là thần thú cấp Thần Linh, một Thần Nhân như ngươi làm sao bắt sống được chứ? Mà còn không bị thương tích gì nữa chứ?
"Vậy ngươi nói xem phải làm sao?
Huyết Thiên Tinh đố kỵ liếc nhìn con chim thần, nói.
"Đương nhiên phải đến tộc Thần Thú.
Trần Nguyên hừ lạnh một tiếng nói: "Có người đi theo làm trọng tài, chúng ta không có nguy hiểm gì cả, chỉ cần dắt một hai thần thú ra là được rồi."
"Được, vậy đi ngay đi.
Huyết Thiên Tinh lãnh đạm nói.
"Bày sẵn tiệc thần thú, đợi bản cường giả trở về.
Trần Nguyên ngạo nghễ quay người, sau đó nhìn về phía Lục Hành Đạo: "Hành Đạo ca ca, có thể kéo ta bay được không?"
"..."
Chết tiệt, đến bay cũng có vấn đề, rốt cuộc ngươi bắt sống thần thú cái kiểu gì vậy? Không phải ngươi tự xưng là kẻ mạnh sao? Có bản lĩnh thì tự bay đi chứ!
Lục Hành Đạo liền nắm lấy vai Trần Nguyên, ngự không rời đi, Lục Thiên Lan vung tay lên, đưa theo Lục Hành Thiên đuổi theo, các Thiên Thần khác cũng đưa theo hậu duệ tiến đến.
Huyết Thiên Quân và Ngọc Hồng Sương cũng đi, các Thiên Thần đều rất hiếu kỳ, rốt cuộc Trần Nguyên đã làm thế nào vậy chứ?
Thần Thú tộc, vô số thần thú lít nha lít nhít, bò trên mặt đất, Đế Tinh lén lút lấy ra đá truyền tin, truyền âm cho Trần Nguyên: "Lát nữa Long Hạo sẽ dụ một con thần thú qua đây, cấp Thần Nhân, sẽ không quá mạnh đâu."
"Đa tạ đạo sư.
Trần Nguyên hớn hở, nó còn đang lo lắng, một lần khiến quá nhiều thần thú chú ý, không biết phải làm thế nào.
Ngoài đại doanh thần thú mười dặm, Trần Nguyên liền nhảy xuống, khoảng cách này, đối với cường giả cấp Thần Nhân thì không tính là gì, Trần Nguyên một mình đi lên trước, không ngừng liếc nhìn về nơi của thần thú.
Quác
Tiếng hắc điểu lại vang lên, lao nhanh xuống, thần lực lấp lánh, thần quang phá không gian, trong nháy mắt, cặp móng vuốt đã quét về hướng Trần Nguyên.
Mặt Trần Nguyên không biến sắc, mặc kệ hắc điểu, bản thân thì nhàn nhã nấu nước, còn lấy ra một đống gia vị, hiển nhiên là chuẩn bị nấu con thần điểu kia.
"Tiểu...
Trần lão tổ vừa định lên tiếng, nhưng bị Huyết Thiên Quân trừng mắt liếc nhìn, ngụ ý bảo ông ta im miệng.
Ầm
Không gian chấn động, thần thú đã quét trúng Trần Nguyên, sau đó bắt đầu hoảng sợ kêu lên, toàn thân run rẩy liên hồi, cuối cùng mới rơi xuống, vừa vặn đúng vào nồi.
"Chết tiệt, vào nồi thật rồi sao?
Cả đám Thiên Thần sũng sờ, tất cả người đứng xem đều ngơ ngác, ngươi vừa dùng thần thuật gì vậy? Thứ võ học thần bí gì, kêu lên một tiếng thì rơi vào nồi, vào nồi thật ư?
"Đây là võ học gì vậy?"
"Cái này vi phạm quy tắc của Thần giới, con thần thú kia không có đầu óc à?"
"Chẳng lẽ Trần Nguyên toàn gặp phải đồ ngốc hả?"
"Bên phía Huyết Thiên Tinh sao rồi?
Một vị Thiên Thần hỏi.
"Huyết Thiên Tinh đang giao chiến với một thần thú, tạm thời bất phân thắng bại, nhưng Huyết Thiên Tinh đang bị thương, khụ, rất có thể không phải là đối thủ.
Một vị Thiên Thần đáp.
Huyết Thiên Quân với vẻ mặt khó coi, không cần biết Huyết Thiên Tinh có giết được thần thú hay không, cuộc đọ sức này, Huyết Thiên Tinh đã thua mất rồi.
Trần Nguyên hoàn toàn không làm theo lẽ thường, lấy ra một cái nồi, đem thần thú đi nấu, chết tiệt, cái này nhìn thế nào cũng giống như diễn kịch, nhưng hai phe là tử địch, thần thú không thể nào diễn kịch với Trần Nguyên được.
Hơn nữa, cuộc tỉ thí này không có sự chuẩn bị trước, nói cách khác, Trần Nguyên thật sự có thể bắt sống thần thú, chỉ là cách này này, có nhìn thế nào cũng không phù hợp với võ đạo!