← Quay lại trang sách

Chương 1044 Ảnh hưởng quá trình dậy thì của ta

Oa

Tiểu Bảo kêu to một tiếng, hút lấy thần lực, trong nháy mắt thân hình đã biến mất, thoáng chốc hiện ra trên người một con thần thú cấp Thần Nhân, rút lấy thần lực, cấp Thần Nhân căn bản không chống đỡ nổi, trong nháy mắt thần lực đã bị cạn kiệt, thần thú liền run rẩy ngã xuống, lâm vào trạng thái suy yếu.

Kế tiếp là các thần thú còn lại, bất kể là có bao nhiêu thần lực, Tiểu Bảo đều không từ chối.

"Đừng tấn công bằng thần lực, dùng sức mạnh cơ thể đi.

Cuối cùng thần thú Thần Linh đã phát hiện, cho dù có bao nhiêu thần lực, Tiểu Bảo cũng có hết hút hết, vội hạ lệnh.

Chỉ tiếc, bọn chúng không có bí pháp phong tỏa thần lực, dù ngưng vận chuyển thần lực, cũng không thể ngăn thần lực tỏa ra ngoài, chỉ cần bị Tiểu Bảo chạm vào, đều sẽ bị hút cạn thần lực.

"Đừng đụng vào nó, dùng thần khí đi.

Thần Linh biến sắc, lần này lại lấy ra một cây trường côn, không vận chút thần lực nào, đánh về phía Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo tái mét mặt mày, cái này mà đập xuống thì trùng chết ngay, cái đồ hại người Lục Hành Thiên, sao ngươi lại ném ta ra chịu chết vậy hả, các ngươi sẽ không đứng để bị đánh chứ?

Thân hình Tiểu Bảo biến hóa liên tục, cũng may những thần thú này không dám dùng thần lực, tốc độ chậm đi nhiều, nó có thể tránh né một cách dễ dàng, nếu không chắc phải trăn trối ở đây thật.

Đáng tiếc, tuy tốc độ của nó nhanh, nhưng con số ba mươi mốt thần thú lại quá nhiều, trong khoảng thời gian này, cũng đủ để những con thần thú suy yếu kia hồi phục trở lại, mặc dù không có thần lực, nhưng sức mạnh thể chất của chúng cũng đủ khiến Tiểu Bảo sợ hãi.

Gần hai mươi con thần thú động thủ, Tiểu Bảo chỉ có thể chui lên người những con thần thú có thần lực, không ngừng hút thần lực của từng con một.

Ầm

Đột nhiên, một nắm đấm lông lá xù xù đấm tới, Tiểu Bảo liền bị đánh văng ra, ngã xuống đất, gào khóc thảm thiết: "Lục Hành Thiên ngươi không phải là người, ngươi mưu sát trẻ con."

"Xông lên nào, bây giờ chỉ còn hai con còn thần lực.

Lục Hành Thiên thét to một tiếng, dẫn theo các tiểu đồng bọn lớp bổ túc bắt đầu tấn công.

Thần thú không có thần lực, cũng không phải chuyên dùng sức mạnh thể chất, bọn nó hoàn toàn có thể áp đảo được.

Thần lực tràn đầy, xen kẽ thành lưới, xiềng xích bay ngang trời, trói lấy từng con thần thú.

"Loài người thấp kém, các ngươi tìm đến cái chết rồi!" Thần thú Thần Linh gầm lên đầy giận dữ, lập tức giáng xuống một côn, đáng tiếc, nó không dám vận dụng thần lực mà người phải đối mặt lại là Tiểu Hàm Hàm.

Nắm tay nhỏ oanh kích đấm ra, thần lực cuộn trào, thân thể khổng lồ của thần thú Thần Linh lập tức lăn lộn ra ngoài, cánh tay phát run, cây Thần khí trường côn cũng văng đi mất.

Truyền thừa của Tiểu Hàm Hàm, chắc chắn là cấp cao, lúc này đây, khoảng cách của nàng với Thần Linh cũng chỉ còn thiếu một chút, sức chiến đấu cực kì mạnh mẽ, đối mặt với một thần thú Thần Linh không sử dụng thần lực, hoàn toàn dễ như trở bàn tay.

Grào

Thần thú gầm thét, ánh mắt u ám, sát khí tỏa ra bốn phía: "Không ngờ ngươi có thể sự dụng thần lực, vậy ta cũng có thể dùng thần lực để giết ngươi nhỉ?"

Dù Thôn Thần Lực của Tiểu Bảo vừa rồi rất lợi hại, nhưng chủ yếu cũng chỉ hút thần lực, còn thần lực mà Tiểu Hàm Hàm triển khai lại hoàn toàn không phải Thôn Thần Lực.

Ánh mắt thần thú Thần Linh âm trầm lạnh lẽo, dậm chân bước tới, vọt thẳng đến chỗ Tiểu Hàm Hàm, thần lực bạo động, muốn giết chết Tiểu Hàm Hàm.

"Ối, ngươi dẫm phải Tiểu Bảo rồi.

Tiểu Hàm Hàm với ánh mắt kinh ngạc, chỉ vào dưới chân thần thú.

Thần thú sững sờ, hoảng sợ nhìn xuống chân, mình không cẩn thận dẫm lên đuôi của cái thứ thần bí kia, còn cái thứ kia, lại đang hung dữ nhìn mình.

Thôi xong!

Lòng thần thú run lên, quả nhiên, thần lực của mình đang bị chảy mất một cách điên cuồng, bị cái thu nhỏ này hấp thu, hơn nữa tốc độ chảy ra quá nhanh, còn chưa kịp phản ứng, thì đã mất hết rồi, cảm giác suy yếu cùng cực truyền đến, thần thú ngã đùng xuống, vẻ mặt tức giận nói: "Tại sao phải ở dưới chân ta chứ?"

Tiểu Bảo há hốc miệng, con mẹ nó ngươi dẫm lên ta lại thành lỗi của ta à?

Hấp thu thần lực từ hai mươi chín con thần thú, cái bụng của Tiểu Bảo phồng lên, cứ như khinh khí cầu căng phồng khí, nằm trên mặt đất không muốn nhúc nhích, vẻ mặt biểu lộ đời này vô vọng.

Hức

Tiểu Bảo nấc lên một tiếng, lặng lẽ rơi lệ.

"Ngươi khóc gì chứ, mời ngươi hút thần lực, ngươi xem bọn ta đối tốt với ngươi ghê chưa.

Tiểu Hàm Hàm nói.

Tiểu Bảo càng khóc thảm hơn: "Ta cần Hỗn Độn khí, ta không cần thần lực, thứ đồ thấp kém này sẽ ảnh hưởng đến sự dậy thì của ta.

"Lát nữa sẽ cho ngươi Hỗn Độn khí mà.

Tiểu Hành Thiên nói: "Lục Hành Thiên ta một lời hứa đáng giá ngàn vàng, tuyệt đối không nuốt lời."

"Lục Hành Thiên, sao ngươi lại muốn hại ta hả? Vừa nãy xém xíu ta chết rồi.

Tiểu Bảo đầy tức giận nhìn hắn, ngươi có biết hồi nãy nguy hiểm cỡ nào không? Nếu đám tấn công ta không phải chỉ là thần thú cấp Thần Nhân, thì vừa rồi ta đã chết rồi.

"Không phải tràng chủ ca ca đã nói trước với ngươi chuyện này rồi sao?

Tiểu Hành Thiên ngu ngơ không hiểu: "Trước đó tràng chủ ca ca nói với ngươi, cách thu hoạch được Hỗn Độn khí, ngươi đã đồng ý một cách rất vui vẻ đó."

Tiểu Bảo: "..."

Nếu ta biết cách mà tràng chủ nói là cách này thì ta sẽ...thôi được rồi, ta vẫn muốn có Hỗn Độn khí, nhưng nội tâm lại rất rất giận.

"Đại ma vương chết dẫm.

Tiểu Bảo hầm hừ nói, uốn éo người mấy cái: "Mệt quá đi, các người ai sẽ đưa ta về đây?"

"Yên tâm đi, việc này cứ giao cho ta.

Tiểu Hành Thiên trực tiếp xách cánh của nó lên, nhanh chóng trở về: "Quay về sẽ cho ngươi Hỗn Độn khí."

"Ôm đi, ôm đi, ta không muốn bị xách, buồn nôn quá.

Tiểu Bảo trợn trắng mắt, ta hút quá nhiều, sắp chứa hết nổi rồi, ngươi phải nghĩ đến cảm nhận của ta chứ.