← Quay lại trang sách

Chương 1095 Ngươi giao thiệp rộng rãi thật

Thấy mấy người đồng ý, Lục Thiên Lan cảm kích liếc nhìn Đế Tinh, chủ ý này do Đế Tinh đưa ra, về phần Đế Tinh có cách gì, Lục Thiên Lan cũng rất rõ, lôi kéo Đế Thần cung, khiến Đế Thần cung đứng về phía bọn họ.

Đương nhiên, lời này không thể nói rõ ra, cần phải từ từ, âm thầm thay đổi, khiến bọn họ hiểu ra, không phải không thể động đến Thần Vương, đến thời khắc mình có thể trở thành Thần Vương, cái gọi là sự trung thành, cũng thành một lời nói đùa!

Ngày thứ hai, Lục Thiên Lan mở tiệc chiêu đãi các đại thế lực, lấy danh nghĩa chúc mừng trận chiến thắng lợi, sau đó nói ra suy nghĩ, đưa bọn họ đến đạo tràng, tất cả mọi người đều biểu thị sự đồng ý.

Bọn họ bắt được không ít thần thú, hoàn toàn có thể bảo thần thú hỗ trợ làm việc.

Trong ngày thứ ba, chỉ lệnh của Thần Vương đến.

“Trận chiến Thần Cương, Lục Thiên Lan nhiều lần lập kỳ công, nêu cao thần uy của ta, đoạt được Thú Vương Sơn, chiến công hiển hách, thưởng một món Thiên Thần khí, mười cây Thiên Thần dược, một viên Thái Thượng Thần đan.”

“Trong trận chiến Thần Cương, thống lĩnh Ngọc Hồng Sương chiến công hiển hách, đặc biệt phong làm thành chủ Thú Vương Sơn, do thành chủ Đông Lam thành Lục Thiên Lan phụ trợ, sớm ngày dựng nên Thú Vương thành, đưa vào bản đồ Thần Vương.”

“Ngọc Hồng Sương làm thành chủ Thú Vương thành ư?” Lục Thiên Lan kinh ngạc, không ít người cũng ngơ ngác.

Ngọc Hồng Sương làm thành chủ ở Ngọc Long thành, tuy không có nhiều cống hiến, nhưng cũng quản lý đâu ra đó rõ ràng, lần này sao đột nhiên lại điều đến quản lý Thú Vương Sơn rồi?

“Thần Ma đạo tràng, Ngọc Hồng Sương này cũng không phải đèn khô dầu cạn, rõ ràng có thể thấy là xông vào đạo tràng.” Phong lão gia tử thầm nghĩ.

“Xem ra, kế hoạch của chúng ta sẽ dễ dàng hơn.” Lục Thiên Lan thầm nghĩ.

Ngọc Hồng Sương trở thành người cai quản Thú Vương Sơn, nhìn thì có vẻ là ban thưởng, kỳ thật là giáng cấp, suy cho cùng Ngọc Long thành kinh doanh nhiều năm, nhân mạch gì đó đã bành trướng ra từ lâu rồi, về phần Thú Vương Sơn bây giờ, tất cả đều còn nguyên thủy, cần phải đi từng bước một.

Vả lại, nếu không có đại đội đến uy hiếp, thanh trừ một phen, những thần thú kia ắt sẽ không nghe lời, bây giờ, lại chỉ để Lục Thiên Lan phụ trợ, hoàn toàn không có ý phái người đến thanh trừ.

“Dám hỏi đại nhân, có thể có đại năng giáng lâm, đến thanh trừ Thú Vương Sơn không? ’ Lục Thiên Lan hỏi.

“Không có, đây là việc của ngươi và Ngọc Hồng Sương.” Vẻ mặt của người truyền lệnh không thay đổi, nói.

...

Ngọc Long thành.

“Ngọc Hồng Sương, từ nay trở đi, Ngọc Long thành này đổi tên thành Huyết Ẩn thành, chẳng còn dây mơ rễ má gì với ngươi nữa.” Một nam tử trung niên với vẻ mặt lạnh lùng nhìn nàng.

Ngọc Hồng Sương trầm mặc, tại sao lại có tộc nhân của Huyết Thiên Quân chạy đến đây, ta đã nghĩ không biết vì sao lần này lại dễ dàng lấy được quyền quản lý Thú Vương Sơn, không ngờ các người cũng góp phần sức lực, làm vậy để trả thù ta ư?

Chiếm Ngọc Long thành của ta, đày ta đi nơi khác, không có quân đội chèo chống, một thân một mình liều mạng đến Thú Vương Sơn, mặc kệ sống chết ư?

Tiếc thay, các người lại chẳng hay biết, phía bên đó sớm đã có an bài, Ngọc Hồng Sương cười lạnh trong lòng, ngoài mặt lại âm trầm lạnh lẽo vô cùng: “Ta sẽ ghi nhớ chuyện này, sẽ có ngày Ngọc Hồng Sương ta quay trở lại!”

Lạnh lùng nói một câu, Ngọc Hồng Sương dẫn người phất áo rời đi, sớm đã muốn đến Đông Lam thành rồi, đa tạ các ngươi đã giúp một tay.

“Xem thế mà miếng thịt này có độc.” Nam tử trung niên cười lạnh nói.

Đánh hạ được Thú Vương Sơn, ai mà chẳng muốn chia một bát canh, tộc của bọn họ đang ra sức, rõ ràng Ngọc Hồng Sương thật sự có thể mời Ngọc Long tộc, cản trở từ bên trong, cuối cùng mới thành ra cục diện này, không phái quân đội đến trấn áp.

Một Thú Vương Sơn, đối với Ngọc Long tộc và thế lực sau lưng Huyết Thiên Quân mà nói chẳng đáng kể là gì, Thần Vương cũng chẳng buồn màng đến chút chuyện cỏn con ấy, chỉ cần mỗi năm cung phụng lên đủ là được rồi.

Về phần bọn họ dùng thủ đoạn gì, đó là chuyện của họ, chung quy thì vị chủ soái Huyết Thiên Quân lập được ít công lao nhất, không đoạt được quyền quản lý Thú Vương Sơn, bị Ngọc Hồng Sương hớt tay trên mất.

Vì để bình hành thế lực sau lưng Huyết Thiên Quân, Ngọc Hồng Sương cũng không thể nào làm cả chức thành chủ của Ngọc Long thành được.

Bọn họ không biết rằng, Ngọc Hồng Sương không có cách nào điều động quân đội của Ngọc Long tộc.

Ngọc Hồng Sương lập tức dốc toàn lực lên đường, mất thời gian ba ngày, cuối cũng cũng đến Đông Lam thành.

“Mẫu thân.” Ngọc Phong chờ đợi đã lâu, nó của lúc này, toàn thân tỏa ra long uy nhàn nhạt, huyết mạch đã tinh thuần hơn không ít.

“Phong nhi.” Ngọc Hồng Sương nhìn con trai với ánh mắt cưng chiều, sau đó nhìn về phía Lục Thiên Lan: “Lục thành chủ, đối với việc quản lý Thú Vương Sơn, sẽ không có người đến giúp đỡ, cần có ngươi hỗ trợ.”

“Không có ai càng tốt.” Lục Thiên Lan cười cười, nói: “Ngươi đi theo ta, ta giới thiệu một người bằng hữu với ngươi, chắc chắn sẽ giúp được nhiều cho ngươi.”

“Bằng hữu ư? Rốt cục ngươi có bao nhiêu bằng hữu thế?” Ngọc Hồng Sương ngơ ngác, người của đạo tràng thì cũng thôi đi, bây giờ quản lý Thú Vương Sơn, ngươi lại giới thiệu cho ta một bằng hữu nữa ư? Ngày nào đó ta về Ngọc Long tộc, ngươi đừng nói với ta, ở Ngọc Long tộc ngươi cũng có bằng hữu đấy nhé.

Trong phủ thành chủ, Ngọc Hồng Sương mắt lớn trừng mắt nhỏ với một con quạ: “Đây là bằng hữu của ngươi đó hả?”

Đây không phải là vị Thái Thượng Chân Thần của Thần Thú tộc hay sao? Ngươi còn nói không biết tại sao thần thú lại đầu hàng à?

“Ngươi giao thiệp rộng thật đấy, kẻ địch cũng có thể biến thành bằng hữu.” Khóe miệng của Ngọc Hồng Sương giật giật, thực sự không sao lý giải nổi, Lục Thiên Lan làm sao làm được vậy chứ?

Điều khiến nàng khó lý giải hơn chính là Lưu Thành Phong và Ô Nha cùng ngồi với nhau, nói chuyện trên trời dưới đất, dáng vẻ như chúng ta một đôi tri kỉ, chỉ hận gặp nhau quá muộn.

Tam quan của ta tan nát hết rồi, hai người các ngươi đã từng đánh sống đánh chết đấy!