Chương 1100 Chắc chắn là do Lục Hành Thiên làm
Thương nghị một trận, Ngọc Phong dẫn đầu, nó từng sống ở Ngọc Long tộc rồi, biết nơi đâu là chỗ săn bắn, dẫn theo Na Tra và Ô Nha Kim Sắc, còn có đám người Thiên Mộng đi theo.
Giang Thái Huyền và Ngọc Hồng Sương chuẩn bị các loại gia vị, đợi bọn họ trở về.
Đến tận đêm khuya, cả đám người mới về tới, xử lý xác thú hoang, bắt đầu nấu nướng chiên xào đủ các loại, bắt đầu bữa tiệc dị giới, đương nhiên, càng không thể thiếu rượu ngon.
Muốn uống rượu ở Ngọc Long tộc, loại rất tốt thì không có, riêng thần tửu bình thường, Ngọc Long Thành ra hiệu cho uống no say, đối với yêu cầu của thê tử và con trai nhà mình, chỉ cần không quá khó khăn, ông ta đều sẽ lo đủ.
Có thể thấy được, cả gia đình này tình cảm sâu đậm, khi xưa Ngọc Hồng Sương bị đuổi khỏi Ngọc Long tộc, trở thành thành chủ, tên thành trì vẫn là Ngọc Long thành.
“Tài nghệ nấu nướng tuyệt lắm, Hồng Sương, tay nghề của nàng lại tiến bộ rồi đó.” Ngọc Long Thành tán dương.
“Ta chỉ làm trợ thủ thôi, tất cả đều nhờ công tràng chủ cả.” Ngọc Hồng Sương nói.
Không ít người nhìn về phía Giang Thái Huyền, không ngờ rằng hắn còn có tài nghệ này, Long Hạo kịp thời giải mối nghi hoặc: “Trong thế giới của tràng chủ, ngoại trừ việc đáng tiền hay không, thì chính là ăn được hay không, những thứ khác đều không quan trọng.”
“Thịt này coi như cũng tạm được.” Na Tra gật gật đầu, nếu không phải thấy tràng chủ trổ tài nấu nướng, hắn đã chán chẳng buồn ăn.
Một buổi tụ họp, ăn uống vui vẻ, có thể tái hợp cùng một nơi ở Thần giới, cũng coi như là duyên phận khó có được, đến nửa buổi, Đoạn Thiên, Thiên Mộng và cả Hoàng Linh Nhi đều gọi tộc nhân của mình đến tham gia buổi tụ họp này, mãi đến sáng ngày thứ hai, phải tham gia cuộc tỉ thí ở Ngọc Long tộc, mới không thể không dừng lại.
“Lần này tỉ thí rất đơn giản, giai đoạn thứ nhất, chính là săn giết, tính điểm bằng số đầu lâu thú hoang, ai săn giết được số lượng nhiều hơn thì người đó được xếp hạng cao hơn, người được ít nhất, sẽ bị loại.”
Một nam tử trung niên bước đến, nhìn đám thiếu niên thiếu nữ trước mặt, phát Ngọc Long lệnh cho bọn chúng, có thể ghi lại cảnh săn giết thú hoang, còn có cả không gian đựng đầu lâu thú hoang.
Người tham gia thi đấu lần này, đã đăng ký từ sớm, nam tử trung niên đọc một tên, nhận một tấm thẻ số, Tiểu Hành Thiên và Long Hạo đều ở trong đó, là vì có Thiên Mộng, Đoạn Thiên, và cả Ngọc Long Thành giúp đỡ mới được tham gia.
Hoàng Linh Nhi đã tham dự buổi tụ họp hôm qua, lần tỉ thí này đi khá gần với bọn họ, lúc này cùng cưỡi một con Ngọc Long tiến về chỗ săn bắt.
Đám người Giang Thái Huyền và Thiên Mộng thì chờ đợi, bọn họ không thể tham gia thi đấu, xét cho cùng, đây cũng là cuộc thử luyện chuẩn bị cho tiểu bối, không hợp để bọn họ tham gia.
“Đi... đợi đã, sao Ngọc Phong lại truyền tin đến?” Giang Thái Huyền nhíu mày, chưa gì đã không ổn rồi à? Mở đá truyền tin ra, giọng của Ngọc Phong truyền qua: “Tràng chủ, ta phải lừa cha ta thế nào đây?”
“Ý của ngươi là sao?” Giang Thái Huyền ngẩn người, ngươi vừa mới thi đấu đã hỏi lừa cha bằng cách nào rồi ư, có phải là nhanh quá rồi hay không?
“Hôm qua chúng ta mở tiệc ăn thú hoang, tất cả đều là thử luyện phẩm mà Ngọc Long tộc thả xuống, có vẻ đã giết sạch cả rồi.”
“...”
Ngọc Long Thành, ngươi xem thế nào?
Nơi săn bắn của Ngọc Long tộc, vì cuộc tỉ thí của các tộc, Ngọc Long tộc đã thả ra không ít thú hoang, để cho bọn chúng thỏa sức săn giết, để bọn chúng đọ số lượng săn giết được, từ đó loại ra người ít nhất.
Cuộc tỉ thí này rất bình thường, không có điểm gì đặc biệt, cũng không có chỗ nào không hay.
Nhưng có điều, những con thú hoang kia đã bị giết sạch rồi, chuyện này rắc rối thật.
Đám đông Ngọc Long tộc và người của các tộc tập hợp lại một nơi, tất cả mọi người đều sững sờ nhìn bãi săn này, ai đó đến giải thích thử xem, các ngươi bảo bọn ta giết cái gì chứ?
Ngọc Long Thành bước lên đầu tiên, bọn Giang Thái Huyền quyết không đi, cứ để bọn họ phiền lòng vậy.
“Các người mau giải thích đi chứ?” Một vị nam tử trung niên cất giọng lạnh lùng, nhìn về phía mấy con Ngọc Long, vẻ mặt bất thiện: “Có phải các người cố ý lười biếng, không thả thú hoang ra đây không?”
“Chấp sự, chúng ta thật sự có thả rồi.” Mấy con Ngọc Long đó cũng rất bối rối, chúng ta thả xong thì đi ngay, ngươi hỏi bọn ta rồi bọn ta phải hỏi ai đây chứ?
“Mấy con thú hoang đó đi đâu cả rồi? Đừng có nói với ta là chạy hết rồi nhé.” Nam tử trung niên đầy cay độc nói.
Ngọc Long Thành không lên tiếng, đồng thời trừng mắt nhìn đám người Ngọc Phong và Tiểu Hành Thiên, ra hiệu cho chúng nó im miệng lại, không được đứng ra.
Chuyện này nói lớn cũng lớn, việc giết mấy con thú hoang, liên hệ rộng ra chính là phá hoại buổi thử luyện, rất phiền phức.
“Chấp sự, ở nơi thả thú hoang, có phát hiện vài vết tích chiến đấu, vết tích rất ít, giải quyết trận chiến rất nhanh.” Một con Ngọc Long từ bãi săn bay tới, bẩm báo điều tra của mình.
“Chiến đấu ư?” Chấp sự ngẩn người, chúng ta vẫn chưa bắt đầu thi đấu, mấy con thú hoang kia đã bị giết hết rồi sao?
“Chắc không phải Ngọc Long tộc tham ăn nên đã bắt mấy con thú đó đi ăn thịt rồi đấy chứ?” Một vị thiếu niên ngờ vực.
Tất cả mọi người hướng mắt về phía thiếu niên, sắc mặt của Ngọc Long tộc tối sầm lại, chấp sự phẫn nộ lên tiếng: “Không có chuyện đó đâu, tộc ta tuyệt đối sẽ không làm ra việc này.”
“Chắc chắn do Lục Hành Thiên làm.”
Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Tiểu Hành Thiên giật nảy mình, ai thông minh quá vậy chứ, lẽ nào đã nhìn thấy mình rồi sao? Nhìn người vừa lên tiếng, Lục Hành Thiên hiểu ngay, Huyết Thiên Tinh!
“Lục Hành Thiên ư?” Đám đông nhìn về phía Lục Hành Thiên với vẻ mặt bối rối, một thằng oắt con cấp Thần Nhân, sao mà giết sạch được tất cả thú hoang kia chứ?