← Quay lại trang sách

Chương 1148 Ngươi muốn đánh lén ta?

“Vậy thì thương lượng đi, trước tiên chúng ta nên huỷ ở đâu? Vân Tiêu đại nhân, bọn ta nghe lệnh của ngươi.” Long Hạo nói.

“Hãy thu thập tài nguyên trong sơn cốc trước, những tài nguyên này không thể lãng phí, loại chuyện huỷ trận pháp như này đương nhiên phải chờ đợi rồi mới làm.” Ngọc Phong nói.

“Có thể làm cả hai.” Vân Tiêu hờ hững nói, vung tay một cái, kim quang phóng lên cao, Long Hồn trong trận pháp trong nháy mắt đã bị đình trệ, phút chốc trở nên bình thường.

“Vân Tiêu đại nhân, đây là?” Đám người Long Hạo khó hiểu.

Vân Tiêu phất tay, hư không trước mặt dao động, hiện lên hai con rồng và một người: “Đây là chỗ của bọn họ, mục đích hình như là trung tâm sơn cốc.”

“Trận pháp còn có thể dùng như vậy sao?” Cả đám ngẩn ra.

Vân Tiêu bình tĩnh nói: “Cửu Khúc Hoàng Hà hòa nhập vào trong đó, đương nhiên sẽ nằm trong tay ta, tra xét bọn họ chỉ là một thủ đoạn nhỏ mà thôi.”

“Đi, chúng ta mau qua đó.” Đám người Long Hạo vội vàng đuổi theo.

Bên trong sơn cốc hoang vắng, từ lâu đã không có sinh linh, một mảnh phế tích đổ nát thê lương, ở trung tâm sơn cốc chỉ có một cây cổ thụ kỳ lạ còn sót lại chút sức sống.

Cây cổ thụ giống như đúc vàng mà thành, nhưng màu vàng có hơi mờ, toát lên long uy, thần uy nồng đậm,

“Cây Thánh Long!” Long Thừa Hám cùng Ngọc Thiên Lâm nhìn cây cổ thụ khảm vàng này, vừa kích động nhưng cũng thất vọng.

“Thánh Long này, là thần thụ do Cổ Long tộc trồng lúc trước, ai có thể ăn được quả Thánh Long thì có thể nâng cao phẩm chất của long huyết, xác suất trở thành Thần Vương cũng được tăng lên.” Long Thừa Hám thở dài: “Đáng tiếc, cây Thánh Long này chỉ còn lại chút sức sống, cũng không có quả nữa.”

“Có thể đào lên, từ từ chăm sóc, một ngày nào đó nhất định có quả.” Ngọc Thiên Lâm nói.

“Nói thì thế, nhưng hiện giờ ai biết trồng cây Thánh Long nữa chứ?” Long Thừa Hám cười khổ, không ngờ bản thân dùng hết sức phá vỡ phong ấn tiến vào đây, mà lại nhận được kết quả này.

“Tên này đang làm gì vậy? Sao hắn không vào?” Long Hải nhìn cảnh tượng trước mắt, Huyết La Sơn ẩn nấp trong hư không, không đi ra ngoài, đang nhìn chằm chằm hai con rồng kia.

“Có lẽ là đang tìm cơ hội đánh lén.” Long Hạo suy nghĩ một chút rồi nói.

“Không có tiền đồ, lại còn chơi trò đánh lén, lãng phí một thân tu vi.” Tiểu Hành Thiên khinh thường, bọn ta đối phó cùng cấp đã không cần đánh lén từ lâu rồi, đều là đối mặt.

“Ta đi qua đó trước.” Ngọc Phong trực tiếp đi ra ngoài.

“Hả?” Mất đi trận pháp để bảo phủ, Ngọc Phong hiện thân, ba vị Thái Thượng Chân Thần đồng thời đều nhận ra.

“Ngươi, sao ngươi vào được đây?” Ngọc Thiên Lâm với vẻ mặt kích động, chết tiệt ngươi chạy vào đây khi nào vậy?

“Thì đi vào thôi.” Ngọc Phong ngẩn người, khó lắm sao?

“Bọn họ đâu?” Ngọc Thiên Lâm nhíu mày, luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

“Cây này các ngươi có cần không, không cần thì ta đào đi đấy.” Ngọc Phong xoa xoa tay nhìn cây hoàng kim: “Đào về dùng làm củi đốt, chắc có thể đốt được một thời gian.”

Hai con rồng: “…”

Chết tiệt Cây Thánh Long mà ngươi làm củi đốt hả? Ngươi có bị ngốc không?

“Mau dừng tay, cái cây này là của bọn ta.” Long Thừa Hám vội vàng kêu lên, tên Ngọc Phong này thật vô liêm sĩ, thật sự đã bắt đầu đào bới.

“Của các ngươi ư? Cũng có một phần của Thiên Lâm gia gia à?” Ngọc Phong kinh ngạc.

“Đương nhiên.” Ngọc Thiên Lâm với vẻ mặt không tốt nói: “Mau dừng tay đi, đây là cây Thánh Long, bây giờ chỉ còn một chút sức sống, có thể còn trồng được, ngươi đừng giết nó.”

“Cây Thánh Long?” Ngọc Phong ngẩn người, trầm tư nói: “Vừa nghe đã thấy rất có giá trị, vậy không thể ở đây được, đào đi, phải đào đi!”

“Tên tiểu tử hồ đồ này, mau cút ra.” Long Thừa Hám không kiên nhẫn nói, đây là hy vọng đột phá Thần Vương của ta, cho dù chỉ còn lại một tia sức sống cũng phải cố gắng hết sức giữ gìn.

“Hai vị gia gia, ta có ý này.” Ngọc Phong nói: “Đây là nơi Cổ Long tộc luyện hoá thần minh, đây lại là cây Thánh Long, có quan hệ với Long tộc, ngươi có phải nên phun một ít long huyết ra để làm cho nó trở nên tốt hơn hay không?”

Long Thừa Hám: “…”

Chết tiệt ngươi cho rằng long huyết của ta là vạn năng à? Hay ngươi lại muốn thu trộm long huyết của ta?

“Hay là, thử xem?” Ngọc Thiên Lâm khẽ cau mày, sau đó nhìn về phía Ngọc Phong nói: “Huyết mạch của ngươi cũng đủ tinh thuần, ngươi tới thử trước đi.”

Sắc mặt của Ngọc Phong liền thay đổi, chết tiệt, lão già nhà ngươi, ta còn trẻ như vậy ngươi lại muốn dùng máu của ta ư?

“Thiên Lâm gia gia, ngươi không nghe qua câu lấy máu nhận chủ à?” Ngọc Phong vội vàng nói: “Việc này không chỉ có lợi với thần khí, còn các loài khác cũng đều có cơ hội, đặc biệt là loại sắp chết này. Nếu thật sự có thể cứu sống thì cây Thánh Long này sẽ nhận ta là chủ nhân, không phải là đoạt lấy cơ duyên của các ngươi rồi sao?”

Hai lão rồng liếc nhau, khả năng này không phải không có, nếu thật sự như vậy, bọn họ không thể giết Ngọc Phong để cướp cây Thánh Long được đúng không? Nếu thật sự giết, vậy thì hai vị kia có giết họ không?

Ngọc Thiên Lâm nghĩ đến đám người Vân Tiêu, đây là sự tồn tại có thể treo đánh ông ta, khi Ngọc Long tộc thử luyện, bọn họ còn ở cùng nhau, nhất định có quan hệ sâu xa.

“Vậy thì ta sẽ thử trước.” Ngọc Thiên Lâm suy nghĩ một chút rồi nói.

“Hay là ta trước đi, dù sao cũng không phải lần đầu tiên phun máu, để ta chịu một lần nữa.” Long Thừa Hám vội vàng nói.

Ngọc Thiên Lâm: “…”

Khốn kiếp, ngươi sợ ta cướp như vậy à? Cho dù thật sự có thể sử dụng long huyết để giữ sức sống cho cây này thì ngươi có thể làm cho nó lập tức có quả được chắc?

Phụt

Không đợi Ngọc Thiên Lâm mở miệng, Long Thừa Hám trực tiếp phun ra một ngụm long huyết lên cây hoàng kim, cây hoàng kim nhất thời nở ra ánh sáng vàng mờ ảo, long huyết nháy mắt bị hút vào trong cây, một tia sức sống nồng đậm toả ra.

“Thật sự hữu dụng!” Long Thừa Hám mừng rỡ, lại nhanh chóng phun ra một ngụm máu, ánh vàng của cây càng ngày càng sáng.

“Máu của ngươi không đủ, ta cũng làm, đến thời điểm nuôi ra quả, chúng ta chia đều được không?” Ngọc Thiên Lâm nhìn thấy cũng rất phấn khích, quả của cây Thánh Long này chính là một vật đại thần, nếu có thể có được, không chỉ có thể tăng cấp cho bản thân mà còn có thể khiến cho tộc đàn thăng cấp.

“Được.” Long Thừa Hám vội vàng đồng ý, trước đó ông ta đã tốn không ít nguyên khí rồi, để một mình ông ta cung cấp long huyết cho cây thì thật sự quá sức.

Ngọc Phong yên lặng nhìn, trong tay bí mật lấy ra một cái bình, đang muốn làm gì đó, hai lão rồng đột nhiên sát khí khắp bốn phương nói: “Ngươi dám thu thập long huyết, chết tiệt ta sẽ lăng trì ngươi.”

“Khụ, ta không phải loại người như vậy.” Ngọc Phong ho nhẹ một tiếng, thu lại bình rồi nói: “Các ngươi cứ tiếp tục phun máu, ta chỉ đứng xem thôi.”

Hai lão rồng lúc này mới yên tâm phun máu, chỉ có Ngọc Phong tiến vào, Huyết La Sơn đương nhiên đi chỗ khác tìm kiếm, bọn họ không phải lo lắng tên nhóc kia có thể làm gì được bọn họ, vì vậy bọn họ vui vẻ mà phun máu vào cây hoàng kim.

Nhìn thấy hai con rồng già nôn máu, hơi thở càng ngày càng yếu, uy lực Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong không ngừng giảm xuống, hiển nhiên nguyên khí đã bị thương rất nhiều, sắc mặt đều trắng bệch, rõ ràng là trả giá rất đắt.

Ngọc Phong cảm thấy có chút tiếc nuối, long huyết tốt như vậy mà lại lãng phí vào cái cây hoàng kim này, cho ta thì tốt biết mấy.

“Chính là lúc này!”

Trong hư không, một cỗ máy giết người ẩn nấp bấy lâu cuối cùng cũng di chuyển, Huyết La Sơn đã tìm được cơ hội thích hợp để ra tay.

“Ngươi muốn đánh lén ta ư?” Ngọc Phong đột nhiên nhìn về phía hư không, lộ ra vẻ khinh bỉ: “Thái Thượng Chân Thần đỉnh phong lại chơi đánh lén, thật không biết xấu hổ.”

Huyết La Sơn: “…”

Chết tiệt sao ngươi phát hiện ra ta? Ngươi chỉ là một Thần Nhân, ngay cả hai con rồng già kia cũng chưa phát hiện mà!

“Huyết La Sơn?” Hai con rồng già lập tức chuyển động, hai cỗ thần lực mạnh mẽ dâng trào, quét qua chỗ Huyết La Sơn.