Chương 1150 Khụ, mua Hỗn Độn đan không?
“Chết tiệt, để hắn trốn thoát rồi.” Ngọc Thiên Lâm tức giận nói.
“Trốn thì cũng đã trốn rồi.” Thân hình to lớn của Long Thừa Hám trực tiếp mềm nhũn ra, trong mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: “Cũng may ngươi có võ học của Hắc Long tộc ẩn giấu, bằng không lần này thật sự toi rồi.”
“Ừ.” Ngọc Thiên Lâm cũng có chút vui mừng, may mà bản thân lựa chọn luyện hoá thần cách của Hắc Long nếu không lần này có lẽ đã bị Huyết La Sơn giết chết rồi.
Đương nhiên, nếu không có thần cách của Hắc Long, ông ta cũng sẽ không liều mạng phun ra long huyết, để Huyết La Sơn thừa dịp như vậy.
“Bây giờ chúng ta… chết tiệt, cây Thánh Long đâu rồi?” Long Thừa Hám thở hổn hển, vừa mới đứng lên liền choáng váng.
Ngọc Thiên Lâm quay đầu nhìn, cũng ngẩn ra, cây Thánh Long biến mất, chỉ để lại một cái hố lớn ở đó.
“Ngọc Phong!” Ngọc Thiên Lâm nghiến răng nghiến lợi, ở đây ngoài bọn họ ra cũng chỉ có tên Ngọc Phong vô tâm vô phế này, mới có cơ hội đào cây Thánh Long đi mà thôi.
Ngọc Phong với vẻ mặt ngơ ngác nhìn bọn họ: “Ta nói vừa rồi đột nhiên xuất hiện thần hoả, thiêu rụi cây này, các ngươi có tin không?”
Long Thừa Hám với vẻ mặt phức tạp, cuối cùng nhìn Ngọc Thiên Lâm, vẻ mặt căm tức nói: “Ngọc Thiên Lâm, ta cảm thấy ngay từ đầu ngươi đã xúc phạm chỉ số thông minh của ta!”
Chết tiệt, cái gì mà thần hoả thiêu cây, vậy làm sao nó có thể tạo ra một cái hố khổng lồ trên mặt đất được chứ?
Ngọc Thiên Lâm: “Chuyện này liên quan gì đến ta?”
Vừa rồi ta cũng liều mạng, sao ngươi có thể trách ta chứ? Hơn nữa, ta xúc phạm chỉ số thông minh của ngươi khi nào hả?
“Nó không phải gọi ngươi là ông nuôi sao?” Long Thừa Hám tức giận đến mức bật cười nói: “Ngọc Thiên Lâm à Ngọc Thiên Lâm, bao nhiêu năm không gặp, ngươi lại xem ta như trò đùa, ngay từ đầu ngươi để cháu mình chiếm tiện nghi, thu long huyết của ta, hiện tại muốn nuốt cây Thánh Long này, thật là lợi hại!”
Ngọc Thiên Lâm: “…”
Cái tiếng ông nuôi này là nó tự gọi, không phải ta bảo nó gọi, chết tiệt, Ngọc Phong, ngươi không muốn giải thích một câu à?
Còn nữa, long huyết của ta cũng bị nó thu thập, ngươi bị mù hay sao mà không thấy?
“Ngọc Thiên Lâm, Long Thừa Hám ta hôm nay cũng coi như là biết ngươi rồi!” Long Thừa Hám lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Thật sự là ý hay, thu thập long huyết của ta, cướp đi cây Thánh Long, đây chính là bạn cũ!”
“Ngọc Phong!” Ngọc Thiên Lâm muốn nổ tung, ngươi mau nói gì đó đi.
“Khụ, hai vị đừng kích động.” Ngọc Phong ho nhẹ một tiếng, nhìn về phía Ngọc Thiên Lâm, nghiêm túc nói: “Thiên Lâm gia gia, chúng ta không phải đã thương lượng rồi sao, có thu hoạch thì cùng nhau chia.”
“Ta thương lượng với ngươi khi nào, còn cướp cây Thánh Long hả? Mau lấy ra đây!” Ngọc Thiên Lâm lại rống lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ u ám: “Đừng ép ta!”
“Sao vậy, ngươi còn muốn giết ta à?” Sắc mặt của Ngọc Phong liền thay đổi, bĩu môi nói: “Trước đó chúng ta đã thương lượng xong rồi, ta sẽ thu hoạch ở di tích Cổ Long trước, cây Thánh Long này cũng là một trong số đó, còn ký kết khế ước nữa.”
Ngọc Thiên Lâm: “…”
Cây Thánh Long này rõ ràng là bọn ta phát hiện trước, còn dùng long huyết bảo vệ tia sức sống, ngươi có chút xấu hổ nào không vậy?
“Ngọc Thiên Lâm, đây chính là lời giải thích mà ngươi dành cho ta hả?” Vẻ mặt của Long Thừa Hám ngày càng khó coi, các ngươi đã ký kết khế ước, còn nói không phải hãm hại ta ư?
Chết tiệt đây là cháu của ngươi, nhỏ như vậy thì biết cái gì, nhất định là ngươi sai khiến nó, còn nữa, nó có thể theo vào đây cũng là ngươi luôn chỉ dẫn, âm thầm đưa nó vào sao?
“Mau lấy ra, sức sống của cây Thánh Long vốn không nhiều, nếu chậm trễ nó thật sự sẽ chết.” Ngọc Thiên Lâm vội vàng nói.
“Hai vị, ta muốn hỏi một câu.” Ngọc Phong bình tĩnh nói: “Dựa vào cái gì chứ?”
Hai lão long: “…”
Dựa vào cái gì? Dựa vào ta là ông nuôi của ngươi? Vô nghĩa, trong lòng Ngọc Thiên Lâm biết rất rõ, gọi một tiếng ông nuôi này đơn thuần là để lừa gạt ông ta.
Long Thừa Hám không hiểu nổi hai tên này, dường như tên cháu trai Ngọc Phong này không nghe lời, Ngọc Thiên Lâm lại không thể làm gì được nó ư? Các ngươi rốt cuộc ai là ông vậy?
“Thiên Lâm lão hữu, ta mặc kệ quy định của khế ước!” Long Thừa Hám với vẻ mặt hung ác, sát khí hiện lên, long trảo nhấc lên trực tiếp cào tới.
Ngọc Thiên Lâm muốn ngăn cản, nhưng đã quá muộn, long trảo đã hạ xuống.
“Ngoao.”
Đột nhiên, một tiếng gầm vang lên, móng vuốt của Long Thừa Hám thu lại, từng giọt long huyết nhỏ xuống, Ngọc Phong đứng tại chỗ, một cây thương dài đứng cạnh bên, một bóng người chậm rãi đi tới.
Hư không biến dạng, một bóng người bước ra, trên người đeo Vòng Càn Khôn, lượn lờ quanh Thiên Lâm, chân đạp lên Phong Hoả Luân, một cỗ áp lực kỳ dị truyền ra, hai lão long kinh hãi, huyết mạch của bọn họ bị áp chế rất lớn.
“Ngươi cũng vào rồi à?” Hai lão long sợ hãi ngây người, không phải chỉ có Ngọc Phong vào thôi sao?
“Xin lỗi, vừa rồi thu thập được long huyết vui quá nên quên nói cho các ngươi.” Ngọc Phong với vẻ mặt hối lỗi nói.
Xin lỗi cái đầu nhà ngươi, ngươi nhất định là cố ý!
“Những người khác đâu?” Ngọc Thiên Lâm với vẻ mặt cảnh giác, vị này vào được thì vị kia chắc chắn cũng sẽ không tụt lại phía sau, thực lực của vị kia mạnh hơn.
“Ở đây.” Giang Thái Huyền nhẹ nhàng nói, dẫn đầu mọi người lộ diện, cười nhẹ: “Cây Thánh Long, các ngươi có biết khi nào thì ra quả không?”
Hai lão long ngẩn ra: “Ngươi biết ư?”
“Đương nhiên, một ngàn năm nở hoa, một ngàn năm kết quả, dùng mười quả, Long tộc có thể tăng ba mươi phần trăm cơ hội trở thành Thần Vương, những tộc khác tăng mười phần trăm, một lần chỉ kết được mười quả, chủng tộc gì thì cũng chỉ có thể dùng mười quả.” Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
“Chỉ cần hai ngàn năm, cho dù hai người bọn ta cộng lại cũng phải mất bốn ngàn năm!” Sắc mặt của hai lão long thay đổi, thời gian như thế thật sự không tính là gì cả.
“Khụ, cho cắt ngang chút, mua Hỗn Độn đan không?” Giang Thái Huyền ho nhẹ một tiếng, vung tay lên, hiện ra một cái bình ngọc trong suốt, chứa đầy Hỗn Độn đan, ít nhất phải mấy chục viên.
Hai lão long: “…”