← Quay lại trang sách

Chương 1160 Long Vương

Gầm

Nơi sâu trước mặt, một tiếng rồng ngâm như có như không truyền đến, khiến cho Ngao Bính trầm mặt nhíu mày, hai mắt hiện lên một tia quái dị.

“Tiếng rồng ngâm này ẩn chứa một thứ uy áp đặc biệt, tựa như Vương uy.” Hai lão rồng liếc mắt nhìn nhau, kinh ngạc mở miệng.

Long Vương!

“Đi mau.” Hai lão rồng kích động, đấy chính là Thần Vương của Long tộc, nếu như chết rồi, có được truyền thừa của người đó, dù hai người không thể đột phá lên Thần Vương cũng có thể tiến thêm một bậc.

“Có kẻ theo vào.” Vân Tiêu nhàn nhạt nói: “Là các chủng tộc bị cướp.”

“Chúng ta tăng tốc vượt lên, không gian nơi này bất ổn, đừng nên động thủ.” Hai lão rồng gật đầu nói.

Đoàn người nhanh chóng gia tăng tốc độ dọc theo thông đạo, hai lão rồng mang bọn họ trên người rồi bay đi, sợ bọn họ chậm chân.

Sâu trong thông đạo, thần nguyên khí đậm đặc ngưng tụ thành sương mù, một vùng không gian kỳ lạ xuất hiện, bên trong ngập tràn sinh khí, nhưng lại không bắt gặp bất kì sinh vật nào, một con Thần Long màu vàng lượn quanh tòa núi cao, ngửa mặt lên trời mà gầm thét, tiếng rồng ngâm trong trẻo, xuyên qua ngàn vạn dặm truyền đến.

“Có trận pháp.” Hai lão rồng không đi thẳng vào trong, dừng lại ngay bên ngoài không gian kỳ dị.

“Giao cho ta.” Vân Tiêu nhạt giọng nói, bước đến một bước, hư không biết hóa, giáng xuống một chưởng, hư không hiện lên vô số thần văn, luồng sáng màu vàng tái khởi, lập tức đánh tan thần văn, dần dần mở ra một thông đạo.

“Vào đi.” Vân Tiêu nói.

Đoàn người vội vàng bước vào trong, Vân Tiêu đi vào cuối, vừa mới vào, tiếng rồng ngâm lại truyền đến, con rồng to lớn đang bay lượn bỗng nhìn về phía bọn họ, mắt rồng loé lên thần quang, long uy cuồn cuộn vô tận, uy áp mạnh đến nỗi khiến sắc mặt của hai lão rồng thay đổi kịch liệt, liên tiếp thoái lui.

“Long Vương!” Hai lão rồng kinh hãi, đây là một con Long Vương, cấp Thần Vương!

“Ồ? Tàn hồn ư?” Vân Tiêu có chút trầm ngâm, vẻ mặt thờ ơ: “Chỉ là một tàn hồn, trên ngọn núi kia có bảo vật bảo vệ cho tàn hồn của nó chưa bị diệt, nếu không chắc chắn đã chết từ lâu rồi.”

“Ôi, cấp Thần Vương, thế mà rơi vào kết cục như vậy ư?” Đám người hít một hơi lạnh, kia là Thần Vương đấy, vậy mà bị người ta đánh cho thành tàn hồn rồi ư?

“Tiểu nữ, nhãn lực tốt đấy, không sai, bổn vương chỉ còn lại tàn hồn, nhưng nếu các ngươi không làm theo yêu cầu của Thần Vương, hôm nay, trong số các ngươi đừng ai mơ tưởng có thể sống sót rời khỏi đây!” Tàn hồn của Long Vương lạnh lùng lên tiếng.

Núi non ngàn trượng, tàn hồn lượn quanh, đến tận đỉnh núi, có thể thấy được con rồng Thần Vương khổng lồ này to lớn đến nhường nào, nhất cử nhất động, đều có thể làm rung chuyển không gian kỳ dị nơi này.

“Tiểu nữ á?” Vân Tiêu hơi sững người, có chút buồn cười, Long tộc các ngươi đều ngây thơ như thế à?

“Xin hỏi Long Vương đại nhân, chúng ta phải làm sao mới có thể giúp được ngươi?” Hai lão rồng vội nói, đồng thời cũng thu hút sự chú ý của Long Vương, rốt cuộc Vân Tiêu mạnh đến cỡ nào, hai lão không chắc, tuy con rồng này là Thần Vương, nhưng chỉ là tàn hồn, nếu va chạm thật, hai lão rồng vẫn cảm thấy Vân Tiêu có phần thắng nhiều hơn.

Nếu chọc giận Vân Tiêu, lập tức đánh cho cả tàn hồn cũng tan biến, vậy thì hai lão có muốn khóc cũng chẳng kịp.

“Giúp ta ư?” Tàn hồn của Long Vương lắc đầu nói: “Bổn Vương nhờ vào bảo vật để níu giữ mạng, sớm đã hết cách xoay chuyển, lần này các ngươi đến đây, đúng lúc tiếp nhận y bát của ta, báo thù cho Long tộc ta.”

“Tiếp nhận truyền thừa của ngươi ư?” Hai lão rồng vui mừng khôn xiết, đây chính là chuyện tốt mà bọn ta muốn đấy, bằng không hà tất phải mạo hiểm xông vào đây, vội vàng kích động nói: “Đến đi, Thần Vương, chúng ta đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.”

“Không, tư chất của các ngươi quá kém, người mà ta nói đến chính là con rồng con kia.” Tàn hồn của Long Vương nhìn về phía Ngao Bính, một thân huyết mạch lớn mạnh kia, nếu có thể tiếp nhận y bát của ông ta, trong tương lai rất có khả năng đạt được thành tựu Thần Vương.

“Rồng con á?” Khóe miệng của Ngao Bính giật một cái, ôi chết tiệt, không phải thần lực chưa khôi phục thôi hả, gọi Vân Tiêu là tiểu nữ, gọi ta là con rồng con, lát nữa có phải ngươi còn muốn gọi Na Tra là thằng oắt con hay không?

Ầm ầm

Ánh mắt của Ngao Bính lạnh lẽo, đột nhiên hóa thân thành Ngũ Trảo Kim Long, thần uy trào dâng cuồn cuộn, tuy thần lực không đủ, nhưng thần uy tồn tại còn vượt hơn cả đất trời, phát ra khí thế bao trùm vạn vật trong trời đất, tất cả mọi người có mặt đều biến sắc.

Vân Tiêu lẳng lặng lộ ra thần uy của mình, không mạnh, cũng chỉ là toàn bộ thần uy, Na Tra theo sát phía sau, một thân thần trang, Hỏa Tiêm Thương chỉ thẳng vào tàn hồn của Long Vương: “Ngươi vừa nói nhỏ cái gì cơ, bọn ta nghe không rõ, ngươi nói lại lần nữa xem.”

Khuôn mặt rồng vốn màu vàng của tàn hồn Long Vương trắng bệch cả ra: “Các... Các ngươi từ đâu chạy đến đây vậy?”

Chết tiệt, uy áp của con rồng kia vượt hơn cả Thần Vương, chắc chắn là cấp Thần Hoàng, hai vị này càng khủng khiếp hơn, một bên uy áp thuần túy, hoàn toàn có thể đè bẹp Ngao Bính, một bên rõ ràng có thể thấy có áp chế đối với Long tộc, kể cả tàn hồn cấp Long Vương như ông ta cũng thấy run rẩy.

“Ực.” Những người còn lại nuốt nước bọt một hơi, đám người Long Hạo quỵ lụy tại chỗ, hai lão rồng cũng ngây ngốc ngồi xổm một bên, ba tên này đều là quái vật, vừa tỏa ra uy áp, dường như cả tàn hồn của Long Vương kia cũng phát sợ thì phải?

“Tiểu Long cấp Thần Hoàng, hai vị Thần Đế... xin quỳ.” Tàn hồn Long Vương tỏ vẻ cầu xin, Long hồn sắp tan mất rồi, các người vô sỉ quá, liên thủ lại bắt nạt một tàn hồn như ta có ý gì chứ?