Chương 1161 Tu luyện Thiên Đế pháp trước
Tiểu Long Thần Hoàng cấp, hai vị Thần Đế... xin quỳ.
Bộp
Hai lão rồng lập tức sợ tè ra quần, hai người không hiểu, không biết bọn họ có thân phận gì, lúc ấy nghe một câu của của tàn hồn Long Vương, suýt chút bị dọa chết, đây là Thần Hoàng và Thần Đế ư?
Lúc trước, hình như hai người đã từng giao thủ với ba vị này rồi thì phải? Chẳng trách bọn ta lại bị trấn áp, chết tiệt, như vậy là bắt nạt con nít đấy!
Trước mặt Thần Hoàng, Thần Đế, hai lão rồng quả thực là đứa con nít, dù thực lực của ba vị này trông có vẻ hơi yếu.
“Khụ, bọn ta vì lợi ích mà đến, nơi này có thứ gì tốt hay không?” Giang Thái Huyền bước ra, nhìn về phía tàn hồn Long Vương.
“Vị đại nhân này là...?” Tàn hồn Long Vương rất cẩn thận, rất khách khí, ba tên này quá đáng sợ, còn vị này, trông có vẻ càng không tầm thường, có khi nào cũng là Thần Đế không?
Các người ở đây giả làm con nít, có gì hay ho đâu chứ?
“Vị này là tràng chủ.” Ngao Bính nhàn nhạt đáp: “Nơi đây từng là dược viên của Cổ Long tộc đúng không?”
“Đúng, chỉ đáng tiếc, trận đại chiến kia đã phá hủy nơi này, ta chỉ kịp giữ lại một phần nhỏ, dùng bí pháp để bảo tồn.” Tàn hồn Long Vương nói, dừng một chút, lại nói: “Các người đã đến đây rồi, vậy ta sẽ giao cho các người, chỉ mong trong tương lai, có thể báo thù cho Long tộc ta.”
“Nếu là báo thù, ngươi vẫn nên tìm họ đi thì hơn.” Ngao Bính lắc đầu: “Trừ khi ngươi có thể giao ra nhiều tài nguyên, bằng không, đừng nghĩ đến việc tìm bọn ta.”
“Thôi vậy, các người ai bằng lòng nhận truyền thừa của ta?” Tàn hồn Long Vương nhìn về phía hai lão rồng và cả Ngọc Phong nữa.
Chẳng trông mong đến mấy vị này rồi, không khiêu khích nổi, chút truyền thừa của ông ta, người ta chẳng để vào đâu.
“Ta bằng lòng.” Ba con rồng còn chưa nói gì, đám người Long Hạo đã vội nói.
Tàn hồn Long Vương bức rức trong người, lúc thì chẳng ai bằng lòng, lúc thì đến mấy người cùng muốn, ta đều truyền cho một phần được không? Nhưng có một thứ lại không thể chia được.
“Chia đều đi.” Ngọc Phong nói: “Long Vương tiền bối, chúng ta nói cùng lúc, nếu chỉ một người được, nhất định không công bằng, chi bằng ngươi truyền cho chúng ta một phần cả đi.”
“Công pháp dễ giải quyết, nhưng thần khí không đủ chia, còn cả mối thù của Long tộc, các người ai gánh vác đây?” Tàn hồn Long Vương trầm giọng nói, nhận truyền thừa của ta, các người cũng phải báo thù cho Long tộc ta mới phải chứ?
“Công pháp gì đó thì chúng ta lấy, còn mối thù thì giao cho hai lão rồng kia đi.” Mặt Ngọc Phong không đỏ chút nào nói: “Hai người bọn họ là trưởng lão hai tộc, thích hợp gánh vác thù hận hơn bọn ta.”
Hai lão rồng: “...”
Mấy người đủ rồi đó, chết tiệt chỉ đòi chiếm tiện nghi mà không chịu thiệt à?
“Mối thù cũng phải cùng gánh.” Hai lão rồng cười lạnh nói, bọn ta đâu có ngu, cùng nhận truyền thừa như nhau, dựa vào đâu ngươi chỉ chiếm thứ tốt, không gánh trách nhiệm chứ?
“Nhận truyền thừa của ta, tất phải gánh vác mối thù của tộc ta, nếu không muốn, lão long ta có liều một chút tàn hồn này, cũng không đưa bất cứ thứ gì cho các người đâu.” Tàn hồn Long Vương cất giọng lạnh lùng nói.
“Cùng gánh thì cùng gánh.” Bọn người Long Hạo gật đầu, không nhiều lời thêm nữa, đợi đến lúc bản thân đủ thực lực, tiện tay giải quyết cũng được thôi, không có thực lực cũng chẳng có khả năng để báo mối thù cho Long tộc.
“Tốt, nhận truyền thừa của ta, ta sẽ gieo hồn chú vào linh hồn của các người, một khi thực lực các người đã đủ mà không đi báo thù cho Long tộc ta, hồn chú phát tác sẽ khiến thần hồn các người tiêu tán.” Tàn hồn Long Vương lạnh lùng nói.
“Không thành vấn đề.” Mấy người họ vội gật đầu, đã quyết định lấy truyền thừa, đương nhiên sẽ không sợ cái hồn chú gì đó rồi, hơn nữa, có đạo tràng ở đây, so đo gì với mấy cái hồn chú ấy chứ?
“Ta sẽ truyền tâm pháp Long tộc cho các người trước, cho dù là dị tộc, tu luyện thành công, cũng có thể biến thành Long tộc, sau đó dựa vào long huyết của ta, phong cấm thần dược, nhất định có thể giúp các người khôi phục thương thế khi bị thương, thực lực tiến thêm mấy bước mà không hại gì!” Tàn hồn Long Vương trầm giọng cất lời, há miệng ra, có mấy luồng ánh sáng vàng thoát ra, nhập vào mi tâm của mấy người họ.
Truyền xong công pháp, thân thể khổng lồ của tàn hồn Long Vương chấn động, đầu rồng ngẩng cao, vừa há miệng đã phun ra kim quang, toả khắp núi cao, một hồ nước màu vàng óng xuất hiện, trầm giọng mở miệng: “Đây là thần dược ta giữ lại được, kết hợp máu rồng, thân rồng của ta, và cả thi thể của rất nhiều thần minh luyện chế mà thành.”
“Long Vương đại nhân.” Trong lòng mọi người phát run, vội vàng bái lạy, đây chính là truyền thừa thực sự của Long Vương, cũng chính là tia hi vọng ông ta giữ lại cho bản thân.
Thần hồn của ông ta bị hao tổn, nhờ vào bảo vật mà kéo dài mạng sống đến nay, sớm đã không còn cách thay đổi tình thế, không có hi vọng sống lại, chỉ có thể đặt hi vọng vào người kế thừa, báo thù cho Long tộc trong tương lai.
Gầm
Một âm thanh gầm thét, hai lão rồng và Ngọc Phong cùng hóa ra nguyên hình, xông vào trong hồ nước, Vân Tiêu, Na Tra, Ngao Bính cũng không để tụt lại phía sau, Giang Thái Huyền cũng theo sát.
Đây là Bảo Trì (hồ quý) một phương, còn quý hơn Ngọc Long Trì, bởi nó được luyện chế từ thân thể của Long Vương, trong đó còn có các loại thần dược và cả tinh túy của một bộ phận hung thủ hủy diệt Long tộc trước kia.
Bọn Long Hạo muốn dùng bình chứa múc lấy, lập tức bị Vân Tiêu ngăn lại: “Thần lực này không tệ, để bọn ta khôi phục chút sức mạnh, các người cũng có thể thăng tiến một chút.”
Lúc này bọn Long Hạo mới không múc nữa, hai lão rồng nhẹ nhàng thở ra, nếu đám tai họa này múc hết nước đi thì bọn họ còn gì để hấp thụ nữa.
Long Vương chuyển vận tâm pháp, đám người Long Hạo không chút do dự chuyển tu, tuy công pháp của họ rất khá, nhưng so với công pháp kia của Long Vương thì e rằng không chỉ kém hơn một bậc.
“Đương nhiên, giờ phải tu luyện Thiên Đế pháp trước.” Long Hạo thầm nói.
Thiên Đế pháp, mặc dù chỉ là một thiên Chân Thần không đầy đủ, từ Thiên Thần trở xuống đều là căn bản, dùng công pháp đỉnh cấp nền tảng này, tương lai mới đạt thành tựu lớn nhất, sau này không tìm được công pháp tốt hơn, thì lấy công pháp của Long Vương mà luyện.
Về việc mua công pháp, tạm thời bọn họ không nghĩ đến, mua không nổi!