← Quay lại trang sách

Chương 1163 Thật trùng hợp

“Long Vương, lời ta nói là thật, bọn ta muốn báo thù cho Long tộc, dĩ nhiên cần phải có đủ tài nguyên để thăng cấp, với lại, để số tài nguyên đó ở lại đây, sớm muộn gì cũng bị người khác cướp đi mất, chẳng bằng cho bọn ta đi, để thăng cấp thực lực cho bọn ta.” Ngọc Phong vẫn cứ đoan trang nói.

“Lời này nghe ra rất có lý.” Tàn hồn Long Vương chậm rãi gật đầu, thoáng cái lại lạnh lẽo âm trầm xuống, nói: “Nhưng lời từ miệng ngươi nói, sao ta lại nghe ra được sự phấn khích của ngươi thế nhỉ?”

“Ngọc Phong, im miệng!” Ngọc Thiên Lâm lạnh giọng nói: “Sao có thể nói với Long Vương đại nhân như vậy hả? Không lẽ Long Vương đại nhân sẽ quên chuyện này hay sao? Vì để báo thù cho Long tộc, Long Vương đại nhân há lại giấu giếm cái gì hay sao? Ngươi ấy nhất định sẽ giao hết tài nguyên cho chúng ta mà.”

“Đúng đấy.” Long Thừa Hám nói phụ họa theo.

Tàn hồn Long Vương nghệch mặt ra, ta đòi Long Hoàng lệnh về có được không?

“Thôi được, nói cho các ngươi biết hết.” Tàn hồn Long Vương hừ nhẹ một tiếng, lập tức phun ra một vệt kim quang, chạy thẳng vào mi tâm bọn họ: “Đó là thông tin mà ta đã ghi chép lại, nhưng trải qua nhiều năm như vậy, cũng không biết đấy tộc đã biến thành thế nào, khi xưa bị tiêu diệt, chưa chắc hung thủ đã để lại bất kỳ thứ gì.”

Phun ra kim quang xong, tàn hồn Long Vương mờ nhạt dần, Long Hồn thạch dần rơi xuống: “Trong đây vẫn còn sức mạnh Long Hồn, có thể ôn dưỡng thần hồn Long tộc, cũng giao cho các người.”

Nói xong, thoáng chốc tàn hồn Long Vương đã tách thành mấy phần, nhập vào người bọn họ, hình thành hồn chú, trói buộc thần hồn: “Nếu các người quên đi mối hận, bổn Vương sẽ khiến thần hồn các người tan biến.”

“Chúng ta cũng nên đi rồi, chỉ có điều còn đám người ở bên ngoài.” Ngọc Phong khẽ cau mày, bọn họ bị chặn rồi, đường ra lại chỉ có một.

“Đánh ra là được.” Vân Tiêu thờ ơ mở miệng, khôi phục đến Thiên Thần đỉnh phong, Thần Vương có đến thì nàng cũng chẳng sợ.

“Ý kiến không tồi, nhưng bọn ta không thể để lộ thân phận.” Long Thừa Hám và Ngọc Thiên Lâm cùng nói.

Giang Thái Huyền nhàn nhạt mở miệng: “Vân Tiêu đưa bọn ta ra ngoài, sau đó các người tự thi triển sức mạnh của mình rồi quay về tộc của bản thân, phân tán rồi đi ra, hiện giờ các tộc đều bị cướp chẳng khác gì nhau, cũng không cần đổ tội cho Huyết Ngục tộc nữa, chúng ta cứ thế mà khôi phục thân phận, cũng sẽ không bị chú ý đến.”

“Đúng vậy, ta cũng nên về tộc của mình trước đã.” Long Thừa Hám gật đầu nói: “Tuy rằng người thu tài nguyên lần này không phải ta, nhưng có lẽ họ cũng biết ta đã đến đây rồi.”

“Được.” Vân Tiêu gật gật đầu, lại phát động Cửu Khúc Hoàng Hà, lập tức mở trận pháp, thong dong bước ra ngoài.

Đoàn người theo sát phía sau, cường giả các tộc đợi sẵn đã lâu, vừa gặp đã muốn xuất thủ ngay, một luồng uy áp cuồn cuộn quét qua, Vân Tiêu lập tức khai trận, bao phủ lên toàn trường, những người khác thản nhiên bước qua.

“Chúng ta đang ở đâu thế này?” Sắc mặt cường giả các tộc thay đổi kịch liệt, nhìn cát vàng phủ đầy trời, nhất thời ngơ ngác.

Rõ ràng thấy có người vọt đến, sao chỉ trong chớp mắt, bọn họ đã rơi vào bãi cát vàng này?

Trong sự mơ hồ, cát vàng đã biến mất, bọn họ lại xuất hiện ngay ở thông đạo, Vân Tiêu chắp tay lướt lên, xuyên qua thông đạo, bỏ lại các cường giả còn đang ngơ ngác đứng.

“Đuổi theo!” Mấy người liếc mắt nhìn nhau, nghiến răng một cái, tiếp tục đuổi theo, còn về không gian kỳ dị, hiện giờ bọn họ không chú ý đến, huống hồ mấy người kia mới từ trong đó bước ra, khẳng định cũng chẳng còn thừa lại gì.

“Chết tiệt, bọn chúng chạy đâu mất rồi?” Cường giả các tộc xông ra khỏi không gian kỳ dị, nét mặt lạnh lùng u ám, không ngờ đã chặn kín lối ra vẫn để cho đối phương chạy thoát.

“Thật kỳ lạ, ắt hẳn đối phương có Thần khí rất mạnh, lúc nãy do không gian bên trong thông đạo không ổn định, cho nên mới không dám đánh nhau.” Vẻ mặt u ám nói.

“Chia nhau ra tìm đi, có lẽ bọn chúng vẫn chưa chạy xa đâu, một khi phát hiện ra, chớ kích động quá, nên báo tin về.” Cường giả Phượng Hoàng tộc mở miệng nói.

“Được.” Cường giả các tộc chia nhau ra, tìm kiếm tung rích đoàn người.

Grừm

Một tiếng rồng ngâm vang vọng, một con Kim Long khổng lồ đang bay trong hư không, long uy cuồn cuộn, khí tức cực mạnh.

“Cường giả Kim Long tộc, sức mạnh này... Bán Thần Vương ư? Tốt quá rồi!” Thái Thượng Chân Thần Kim Long tộc vạn phần mừng rỡ, vội vọt người đi qua, kích động nói: “Trưởng lão Long Thừa Hám, ngươi đã gặp được cơ duyên sao?”

“Trưởng lão Long Càn Khôn, thật trùng hợp ghê, không ngờ lại gặp ngươi ở đây.” Long Thừa Hám bày ra vẻ mặt trùng hợp.

“Trưởng lão Long Thừa Hám, ngươi đến rồi thì tốt quá, lần này đã xảy ra biến cố, có kẻ đến cướp tài nguyên của chúng ta, chúng ta nhất định phải trấn áp chúng, luyện thành thần dịch.” Long Càn Khôn trầm giọng nói.

Long Thừa Hám: “...”

Ta có nên nói cho ngươi biết rằng đó là do ta làm để các tộc khác không hoài nghi không?

Tình cảnh tương tự cũng xảy ra bên phía Ngọc Thiên Lâm, chỉ là thần sắc Ngọc Thiên Lâm còn đặc sắc hơn Long Thừa Hám.

“Ngươi là trưởng lão Ngọc Long tộc sao?” Mắt rồng của Ngọc Thiên Lâm ngẩn ra.

“Đúng, ta là trưởng lão ngầm của Ngọc Long tộc, Ngọc Hư Ngưng.” Hóa thân thành một con Ngọc Long, tạo ra cảnh đồng hương gặp đồng hương với Ngọc Thiên Lâm, nước mắt lưng tròng: “Lần này ngươi đến đúng lúc lắm, có đám tặc tử dám ra tay với tài nguyên của tộc ta.”

Khóe miệng Ngọc Thiên Lâm giật một cái: “Có phải có gã đè ngươi lại để kẻ khác đến cướp không?”

“Sao ngươi biết vậy?” Ngọc Hư Ngưng kinh ngạc.

“Nghe nói thôi, nghe nói thôi.” Ngọc Thiên Lâm toát mồ hôi, ôi chết tiệt, khi đó ta là người đè ngươi lại đấy, hình như ta còn hô rất to, đè ngươi lại rồi bảo bọn họ cướp nhanh một chút.

Chết tiệt, chuyện liên quan đến Ngọc Long tộc, sao không nói với trưởng lão ta một tiếng? Cơ mà, cho dù có nói, hình như ta vẫn cướp mà nhỉ?