Chương 1164 Đây là Cự Nhân tộc và Thánh Viên tộc?
Giờ phút này trong lòng của hai lão rồng đều rất phức tạp, nhưng phần vui sướng chiếm nhiều hơn, tu vi thăng cấp đến Bán Thần Vương, còn nhận được không ít Hỗn Độn đan, bọn họ đã có đủ tự tin để bước lên cảnh giới Thần Vương rồi.
Điều phải làm tiếp theo, chính là lấy hết tất cả tài nguyên, đổi lấy Hỗn Độn đan rồi trở về đột phá.
Về phần hậu quả của việc cướp đoạt, đám người này đoán thế nào cũng không ra bọn họ, hơn nữa dù có biết thì đã sao, chỉ cần hai lão trở thành Thần Vương, ai dám nói gì nữa, ngược lại còn khen ngợi bọn họ nữa là đằng khác, có khí phách tập hợp tài nguyên các tộc, thành tựu của bản thân, sau đó cái bí mật sâu thẳm này sẽ không bị các chủng tộc khác phát giác nữa.
“Ngươi cứ yên tâm, nếu còn có kẻ dám làm ra chuyện này, Ngọc Thiên Lâm ta quyết không tha cho hắn!” Ngọc Thiên Lâm trầm giọng mở miệng, làm ra vẻ ta đây phải chủ trì công đạo.
“Đa tạ trưởng lão Ngọc Thiên Lâm, có Bán Thần Vương ngươi tương trợ, dù đối phương có là vị Huyết Ngục tộc kia, cũng có thể trấn áp được.” Ngọc Hư Ngưng lộ rõ vẻ vui mừng trên khuôn mặt, nàng cũng có mối nghi, lúc cướp đoạt hô to Ngọc Thiên Lâm, bây giờ chưa phải lúc thích hợp, đợi trở về rồi hỏi.
“Vừa nãy ta cảm ứng được khí tức của ông bạn già Long Thừa Hám, ta đi liên hệ với lão bằng hữu đã.” Ngọc Thiên Lâm lại truyền tin cho Long Thừa Hám.
“Kim Long tộc cũng bị cướp, hiện thời Long Thừa Hám có lẽ cũng đang vì chuyện trong tộc mà phiền lòng.” Ngọc Hư Ngưng thở dài.
“Kim Long tộc cũng gặp nạn cơ à, ây chà.” Ngọc Thiên Lâm thở dài, rất muốn nói một câu, đấy cũng do bọn ta làm đó.
“Bị cướp rồi.” Nét mặt của Ngọc Hư Ngưng rất khó coi: “Long Càn Khôn bị thương một chút, võ công của hai người Huyết Ngục tộc kia rất mạnh, còn tự tạo ra hai chiêu, lúc chúng ta chạy đến đó, đối phương đã rút lui rồi.”
Ngọc Thiên Lâm: “...”
Chuyện võ học của Huyết Ngục tộc lợi hại với cả tự chế ra chiêu thức thôi đừng nhắc đến nữa, lúc đó chịu ảnh hưởng của Huyết đan, cũng đổ tội triệt để hơn cho Huyết Ngục tộc.
Grừm
Rồng ngâm vang trời, Long Thừa Hám và Long Càn Khôn đã đến, hóa thành hình người, hai lão rồng mắt lớn trừng mắt nhỏ, thần sắc cực kì phức tạp.
“Nhiều năm không gặp hai vị, đồng thời cùng bước vào cảnh giới Bán Thần Vương, không hổ là lão bằng hữu.” Ngọc Hư Ngưng và Long Càn Khôn cùng hâm mộ nói, cớ sao chúng ta không phải người đạt thành Bán Thần Vương chứ?
Hai lão rồng cùng trầm mặt nhìn nhau, sau đó bật cười thật to, nhảy bổ vào nhau cứ như là nhiều năm rồi không gặp thật vậy, vừa mới gặp nhau đã xúc động vô cùng.
“Hai vị trưởng lão, chuyện kế tiếp còn xin nhờ hai vị tương trợ, truy bắt ác tặc!” Long Càn Khôn trầm giọng lên tiếng, bây giờ vẫn còn chính sự, các người đừng vội xúc động hàn huyên.
“Yên tâm đi, cứ giao cho bọn ta.” Long Thừa Hám xua tay, vẻ mặt thâm sâu khó lường, đúng kiểu mọi thứ đã có ta lo.
Ngọc Thiên Lâm cũng y hệt như vậy, tràn đầy tự tin, trong lòng lại đang nói rằng các ngươi tìm không ra đâu, kẻ cướp là bọn ta, đừng nói là đã đem đổi thành Hỗn Độn đan rồi, dù không như thế thì cũng không trả lại cho các người đâu.
“Nhưng mà, tiếp theo đây, bọn ta còn có việc quan trọng hơn phải làm.” Long Thừa Hám trầm giọng nói.
“Chuyện gì mà còn quan trọng hơn bọn họ chứ?” Hai con rồng nghi hoặc.
“Bù đắp tài nguyên.” Long Thừa Hám trầm giọng nói: “Tài nguyên đã mất rồi, nếu như không thể tìm ra bọn họ, tài nguyên cũng không thể lấy về được, chúng ta cần phải thu thập lại tài nguyên càng nhiều càng tốt, để bù vào tổn thất.”
“Nhưng mà cả bẫy của chúng ta cũng bị họ lấy mất rồi.” Long Càn Khôn cười khổ nói: “Không có bẫy, chúng ta không có cách nào săn giết thần minh như trước được nữa, vả lại còn dễ bị bại lộ.”
“Không sao, ta có được chút thu hoạch ở di tích Cổ Long, có thể tìm được vài chỗ giấu, nơi đó ắt hẳn có không ít tài nguyên trân quý.” Long Thừa Hám nói.
“Lẽ nào trưởng lão đã tìm được cách đi xuống tầng sâu rồi sao?” Long Càn Khôn vui mừng khôn xiết.
“Đúng thế, có thể đi xuống càng sâu, chắc chắn tổn thất trước đó cũng chẳng đáng vào đâu.” Long Thừa Hám nói.
“Vậy vẫn nên đi xem thu hoạch, trưởng lão mau dẫn chúng ta đi đi.” Long Càn Khôn vội nói.
“Được.” Long Thừa Hám gật gật đầu, vừa định dẫn bọn họ đi thì lại nghe Long Càn Khôn nói: “Chờ chút đã, chỉ hai tộc chúng ta thôi được rồi, chúng ta nói với các chủng tộc khác một tiếng, mọi người chia nhau đi tìm.”
Ngọc Hư Ngưng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, chuyện tốt như vậy, sao có thể dẫn bọn họ theo được chứ?
Ngọc Thiên Lâm cũng lặng lẽ gật đầu, bốn con rồng bàn bạc xong xuôi, truyền tin một tiếng, lập tức rời đi.
Trong bóng tối, đám người Giang Thái Huyền ngầm quan sát tất cả, không nói gì, mấy chủng tộc này có làm gì thì họ cũng đều nắm rõ, đều không phải thứ tốt lành gì.
“Đi thôi, chúng ta cũng đi tìm.” Giang Thái Huyền lên tiếng, tầng sâu của di tích Cổ Long có không ít, ba bên định mức chia phần xong, đợi đến khi thu hoạch rồi sẽ tính toán lại.
“Thông đạo không xác định.” Ngọc Phong chỉ con đường phía trước, bước vào khu vực không xác định, đấy là con đường duy nhất dẫn đến tầng sâu.
“Chúng ta lấy hết bẫy, cũng là một việc tốt, tránh được ít nhiều thần minh gặp nạn, đột nhiên phát hiện, ta cũng là người tốt đấy chứ.” Tiểu Hành Thiên mặt đầy chính khí nói.
Mấy người khác liên tục gật đầu, ngược lại Giang Thái Huyền lại chẳng để vào đâu.
Thông đạo không xác định, nguy hiểm cũng chưa biết trước, bóng tối phủ lấy tầm mắt, không ít thần minh cũng đi trong đó, tìm kiếm cơ duyên mờ mịt kia.
Đoàn người tránh các thần minh, nhanh chóng băng thẳng qua, có đường đi do tàn hồn Long Vương chỉ dẫn, tuy có chút sai lệch, nhưng không ảnh hưởng nhiều, chớp mắt đã vào đến bên trong, trước mặt xuất hiện một mảng sơn mạch tối đen.
“Dựa vào thông tin ghi chép mà ta có được, nơi đây là một trong số chiến trường của trận chiến hủy diệt, từng có không ít thành viên Long tộc và thần minh ngã xuống chỗ này.” Ngọc Phong nói, ngừng một chút, lại nói: “Chỗ này có vết tích của trận chiến chết chóc còn sót lại, lát nữa đây lại phải phiền đến Vân Tiêu đại nhân rồi.”
Vân Tiêu lãnh đạm gật đầu.
Gầm
“Cút đi.”
Một tiếng gầm thét truyền đến, còn kèm theo một tiếng quát giận dữ, nó được truyền đến từ phía trước, thần uy mãnh liệt tràn ngập, có cả một luồng uy năng huyết mạch cực mạnh đang dâng lên.
“Đó là... Cự Nhân tộc và Thánh Viên tộc sao?” Long Hải kinh ngạc nhìn ra phía trước.