← Quay lại trang sách

Chương 1170 Biết nơi nào có tài nguyên không?

Giao long phá không, thần quang mở đường, ba vị Thần Ma đồng thời xuất thủ, dòng kiếm khí rẽ tan, tự động lui tránh.

Tuy đã sớm biết trước nhưng hai Bán Thần Vương vẫn rung động như thường.

“Xin hỏi các vị thuộc chủng tộc nào vậy?” Thánh Viên chắp tay, khách khí hỏi.

Lần này ông ta thật sự rất khách khí, không dám có chút nào bất kính.

“Tiệt giáo.” Vân Tiêu lạnh nhạt nói.

“Oa Hoàng Cung.”

“Đông Hải Long tộc.”

Tam đại thế lực, hai vị Bán Thần Vương ngây người ngay tại chỗ, sao chưa từng nghe qua những cái tên này?

Mấy người Tiểu Hành Thiên và Long Hạo cũng ngớ theo, bọn ta cứ nghĩ mấy người các ngươi sẽ đáp lại là đạo tràng hoặc không trả lời, kết quả lại nói ra ba thế lực thật.

Đông Hải Long tộc thì Long Hạo có biết sơ qua, khi xưa huyên náo chốn trần gian, Tứ Hải Long Vương, Ngao Bính thuộc Đông Hải, chỉ là, đó không phải là lời xảo ngôn của tràng chủ hay sao? Bây giờ định đem lừa bọn họ à?

“Xin hỏi, đó là những chủng tộc ẩn thế sao?” Người khổng lồ thần sắc cung kính hỏi chuyện.

“Cứ cho là thế đi.” Vân Tiêu không mấy hứng thú, khoát tay rồi không nói thêm gì nữa.

Ẩn thế? Ừ, ẩn thế lắm, ẩn đến mức hai người ở Thần giới không thể tìm ra, dù sao trước khi lão sư xuất hiện, ta đã không tìm thấy nghe thấy sự tồn tại của Tiệt giáo.

Hai vị Bán Thần Vương cau mày, hai người biết một vài chủng tộc ẩn thế, cả gia tộc và thực lực đều rất mạnh, trong đó có không ít những Thần Vương trấn thủ, nhưng họ nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra trong số các thế lực đó có tên ba thế lực này.

Đông Hải Long tộc, có lẽ có quan hệ với Ngọc Long tộc, dẫu sao con Ngọc Long Ngọc Phong này cùng một bọn với đám đó, nhưng còn Oa Hoàng Cung, Tiệt giáo thì thật không nghĩ ra được.

Giang Thái Huyền trầm mặc không lên tiếng, nếu có một ngày nào đó các ngươi đến được Hồng Hoang, có lẽ sẽ biết đến sự tồn tại của những giáo phái này.

“Đến rồi.”

Long Hải mở miệng nói, lúc này, đã đi xuyên qua dòng kiếm khí, đi đến bên kia bờ vực thẳm của kiếm khí, một khối đất bằng và một cửa động đen huyền.

“Để chúng ta vào trong trước, nếu có nguy hiểm, chúng ta sẽ chống đỡ.” Thánh Viên nói, chuyện này đã thương lượng xong từ trước, hai người họ phụ trách dò đường.

Nhóm người gật gật đầu, đi theo phía sau, bước vào cửa động.

Ù ù

Huyết khí dày đặc xộc ra từ trong hang động, mùi máu tươi cay mũi bay đầy, những bộ xương trắng rải rác khắp động, tựa như một vùng đất của địa ngục.

“Chỗ này có nguy hiểm, mọi người cẩn thận.” Thánh Viên ngưng trọng nói.

“Những người bỏ xác nơi đây, không phải những kẻ đến sau này, mà chính là những thần minh và người Long tộc chết đi trong chiến trường ngày trước.” Người khổng lồ liếc mắt nhìn mớ xương trắng, nói: “Xương thần rắn chắc, có thần tính, dù đến ngàn vạn năm cũng khó có thể bị mục nát, nhưng những xương cốt nơi này...”

Người khổng lồ không nói thêm nữa, chỉ chạm tay vào một mảnh xương trắng, chớp mắt xương trắng đã biến thành bột mịn, hóa thành bụi.

“Năng lượng bên trong đã bị hấp thụ cả rồi, đây là răng rồng, răng của ta, đủ để cắn bị thương một Chân Thần.” Ngọc Phong nhìn chiếc răng rồng to lớn bị mục nát, nói: “Những con rồng có thể tham gia vào trận chiến này, ắt càng mạnh hơn, mà cũng tan biến như vậy.”

Trên mặt đất chiến trường, xuất hiện biến cố này, trừ khi có người đã đến đây để hấp thụ thần tính còn sót lại trong số xương cốt này, làm ra chuyện phá hoại, liền gây ra biến cố trong trận chiến này.

Bên ngoài có dòng kiếm khí như sông dài, cả Bán Thần Vương cũng không thể đi qua, khả năng do thần minh bên ngoài tiến vào không cao, đa phần là có kẻ xuất hiện bất ngờ trong chiến trường.

Hai vị Bán Thần Vương rất cẩn thận, lấy ra một tấm địa đồ bằng da thú cũ kỹ: “Cái này là bản vẽ bằng da rồng mà hai người bọn ta đoạt được, đi xuyên qua nơi này, sẽ đến một mảnh chiến trường trống trải.”

“Hai người còn có thứ như vậy sao?” Long Hạo kinh ngạc nói.

“Khụ, ngẫu nhiên đoạt được thôi.” Thánh Viên ho nhẹ một tiếng, nói.

Người khổng lồ không giải thích, trên tay lão cũng có một bản địa đồ tương tự, cũng rất cũ.

Thần sắc của đám người Giang Thái Huyền cổ quái, chỗ này có rất ít người đến, sao có thể có địa đồ lưu truyền ra ngoài chứ?

Trong lúc thấp giọng trò chuyện với nhau, bọn họ đã đi xuyên qua thông đạo, bước qua bãi xương trắng tiến vào chiến trường.

Chiến trường rộng mênh mông, tĩnh mịch thê lương, thần binh gãy vụn, áo giáp mục nát, còn có cả những bộ xương trắng đã mất đi thần tính.

“Huyết khí càng lúc càng nồng nặc.” Thánh Viên trầm giọng nói, bước vào chiến trường, mùi máu tươi xộc lên cay mũi mỗi lúc một nồng hơn, đồng thời còn có thứ âm thanh như có như không vọng đến, vang lên trong đầu của họ, ảnh hưởng thần trí của đoàn người.

Đám Tiểu Hành Thiên che đầu, đầu có chút đau, những sợi huyết khí lần lượt len vào cơ thể bọn chúng, ăn mòn thân thể, thần hồn, thậm chí cả thần lực của bọn chúng.

Vân Tiêu một chưởng phóng ra kim quang khiến cho huyết khí tán loạn: “Cẩn thận một chút, đừng đi cách bọn ta quá xa, huyết khí này rất quỷ dị.”

Nhìn cảnh chiến trường trống trải, Thánh Viên chau mày: “Theo chỉ dẫn của bản đồ, ngay trong chiến trường này có một cái đầm nước, ngày xưa Long tộc đã uống nước trong đó, ngày nay không biết có còn hay không.”

“Tìm đầm nước làm gì? Không phải chúng ta đến tìm tài nguyên hay sao?” Long Hạo bĩu môi nói: “Tấm bản đồ này của hai ngươi từ đâu mà có đấy, không đánh dấu chỗ Long tộc để lại tài nguyên gì đó sao?”

“Không có.” Thánh Viên lắc đầu: “Nơi đây là chiến trường, dẫu có tài nguyên thì cũng đã bị hủy trong lúc chiến đấu rồi, tìm đầm nước cũng vì để xem nơi đầm nước có thứ gì hay không thôi.”

“Không có đánh dấu tài nguyên hả?” Đoàn người mất hứng, bọn họ đến đây để kiếm tiền, nếu không kiếm được tiền, chẳng còn chút động lực nào.

Hai vị Bán Thần Vương vẫn cứ đi thẳng về phía trước, đi theo hướng đến chỗ đầm nước, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã hơn trăm dặn, huyết khí xung quanh càng tỏa ra dày hơn, đã ngưng tụ thành thực chất.

“Ngươi đừng bảo với ta rằng luồng huyết khí này từ đầm nước lan đến nhé?” Long Hạo cau mày nói.

“Rất có thể.” Thánh Viên nhíu mày: “Xem ra chúng ta không thể không đi xem thử rồi, để xem rốt cuộc chiến trường này đã phát sinh biến cố gì.”

“Tại sao phải đi chứ, thứ quỷ dị như vậy, rõ ràng chẳng phải đồ tốt gì.” Tiểu Hành Thiên không vui, không có tiền còn đi làm gì nữa: “Chúng ta trở về đường cũ đi.”

“Không được trở về.” Thánh Viên và người khổng lồ cùng nói, tốc độ gia tăng càng nhanh, thẳng hướng đến đầm nước.

“Hai lão già này chắc hẳn đang cố che giấu bí mật gì đó.” Ngọc Phong cười lạnh nói.

“Đi theo xem ắt biết.” Giang Thái Huyền nhạt giọng nói.

Huyết khi cuộn dâng, ngưng tụ thành một màn sương máu, hư không trước mặt đều nhuốm một màu máu, hai vị Bán Thần Vương ngưng trọng quan sát màn sương máu, không hiểu sao có cảm giác run sợ trong lòng, như thể bị một sự tồn tại khủng khiếp nào đó nhìn chằm chằm.

“Thánh Viên tộc, Cự Nhân tộc đó sao? Đã ngàn vạn năm rồi, cuối cùng các ngươi cũng tới.” Một giọng nói âm trầm lạnh lẽo truyền đến, một cỗ tà khí lưu chuyển, màn sương máu ngưng tụ lại thành một gương mặt màu máu, tham lam nhìn đoàn người: “Còn có mấy tên tiểu tử kia nữa, vừa hay có thể ăn no một bữa.”

“Ngươi là ai, làm thế nào ngươi biết bọn ta sẽ đến đây?” Sắc mặt hai vị Bán Thần Vương kịch biến, thần lực trong cơ thể dâng trào, tỏa ra mãnh liệt.

“Thần Vương của các ngươi bỏ mạng chốn này, sao các ngươi không đến nhặt xác chứ?” Gương mặt màu máu lạnh lùng cười nói: “Còn ta là ai ư, máu thịt và thần tính của những thần minh đã chết đi trên chiến trường này đã ngưng tụ thành một thể, tạo nên chủ của vạn thần tối cao vô thượng!”

“Máu thịt và thần tính....” Sắc mặt hai vị Bán Thần Vương khó coi: “Chính ngươi đã hấp thụ tinh túy của những bộ hài cốt này ư?”

“Đúng vậy.” Gương mặt màu máu cười sằng sặc đầy quái dị: “Đã vào đây sẽ phải biến thành một phần của ta, hay nói khác hơn, hòa làm một với Thần Vương của các ngươi đi.”

“Đợi một chút, ta có chuyện muốn hỏi.” Ngọc Phong không nhịn được mà đứng ra: “Ngươi được sinh ra trên chiến trường này, nhất định nắm rõ trong lòng bàn tay, ngươi biết tài nguyên ở chỗ nào không?”

Hai vị Bán Thần Vương: “...”

Chết tiệt ngươi là hổ hả? Đã là giờ phút nào rồi mà ngươi còn quan tâm đến tài nguyên chứ?

“Tài nguyên?” Gương mặt màu máu ngẩn ra chốc lát, ngươi không lo lắng cho an nguy của bản thân mình sao? Ta sẽ ăn ngươi đấy!