← Quay lại trang sách

Chương 1171 Chết tiệt, ngươi qua được hôm nay chắc

“Đúng, tài nguyên.” Ngọc Phong gật đầu lia lịa: “Chúng ta đến đây để tìm tài nguyên, nếu không có tài nguyên thì chúng ta phải về đây.”

“...”

Nếu ngươi không phải hổ thì chắc chắn là đồ ngu, vị này đã hấp thụ toàn bộ máu thịt và thần tính trên chiến trường, không xem Bán Thần Vương như hai lão là cái thá gì, rõ ràng có thể thấy chắc chắn là một tồn tại vượt xa cấp Bán Thần Vương và Thần Vương.

Hơn nữa trong số những người bỏ mạng còn có Thần Vương, tên này không phải kinh khủng bình thường đâu.

“Y đang kéo dài thời gian đấy.” Vân Tiêu bỗng nói.

Gương mặt màu máu bỗng ngưng trọng nhìn sang phía Vân Tiêu: “Thiên Thần nhỏ nhoi, nhãn lực cũng khá đấy, chỉ tiếc, các ngươi không làm gì được cả.”

“Cần gì phải làm?” Vân Tiêu lạnh nhạt nói, giọng điệu đầy vẻ khinh thường.

“Vân Tiêu đại nhân, tức là sao?” Cả đám người ngơ ngác, cả hai vị Bán Thần Vương cũng không hiểu.

“Y hấp thụ quá nhiều máu thịt, thần tính và một vài tàn hồn, vẫn chưa hoàn toàn hòa hợp với nhau, thường xuyên xuất hiện vài việc không kiểm soát được.” Vân Tiêu thản nhiên nói: “Chuyện ngoài ý muốn ấy, nếu nhẹ cũng là thần tình và tàn hồn của các thần khác nhau xung đột.”

“Thì ra là thế, không đúng nha, y đã hấp thu nhiều máu thịt như vậy, tức là một hợp thể của vô số máu thịt rồi.” Hai mắt Long Hạo sáng rực lên, vẻ mặt nghiêm túc quan sát hắn: “Nói thế, chắc ngươi đáng tiền lắm nhỉ?”

Hai vị Bán Thần Vương: “...”

Sao đầu óc của chúng ta cứ khác nhau đến như vậy nhỉ, hay nói cách khác, đầu óc của các ngươi đều kỳ quặc như vậy sao?

Một tên chỉ nghĩ đến tài nguyên mà không màng đến nguy hiểm, một tên suy nghĩ thông suốt cảm thấy đối phương đáng tiền, sao hả, ngươi còn định bắt y đem đi hay gì?

“Năm xưa các Thần giao chiến, thần minh ngã xuống không hề ít, ngươi chắc là một thần minh rất mạnh đã mất mạng, thần hồn còn sót lại tương đối hoàn hảo, sau đó muốn sống lại nên mới hấp thụ máu thịt và thần tính của tất cả các Thần trên chiến trường, nhờ đó mà bước lên con đường phục sinh.” Vân Tiêu bình thản nói.

“Ngươi nói đúng hơn một nửa rồi, có một chuyện, ngươi đã sai, ta không phải một vị thần minh nào đó, mà là tàn hồn của tất cả thần minh nơi này, bởi vì một lý do nào đó mà tạo thành bản thần!” Gương mặt màu máu ngạo nghễ nói: “Vạn thần là ta, ta là vạn thần, cũng chính là chủ của Thần giới!”

Gương mặt màu máu thấy họ chẳng sốt ruột tí nào, hắn cũng muốn kéo dài thời gian cho nên liên tiếp lên tiếng nói chuyện với họ, chỉ cần mình ổn định lại, nhất định có thể tiêu diệt bọn họ dễ dàng.

“Ta có thể hỏi một chuyện được không, ngươi lấy đâu ra tự tin như vậy thế?” Ngọc Phong mở bạch nhãn, lời này cũng dám nói, ngươi được sự đồng ý của tràng chủ chưa?

“Chủ của vạn thần, khẩu khí thật lớn, cùng lắm ngươi chỉ là một Thần Vương, Thần giới ngày này đâu phải không có Thần Vương.” Hai vị Bán Thần Vương lạnh giọng nói, trong lòng thầm lo lắng, có nên chớp thời cơ đối phương đang rơi vào thế khó mà nhân cơ hội ra tay xử lý hay chăng.

Thần giới có Thần Vương là sự thật, nhưng đều là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai người họ chỉ vào cảnh giới Bán Thần Vương, chênh lệch một nửa nhưng lại xa nhau như trời đất!

Đối mặt với một tồn tại nghi ngờ là Thần Vương, hai người họ không nắm chắc phần thắng, cho dù hiện giờ đối phương đang xảy ra vấn đề.

“Một lũ chuột nhắt!” Gương mặt màu máu nói bằng vẻ khinh thường, hai mắt lóe lên sắc máu: “Bản thần vừa xuất thế đã là Thần Vương, không đến vạn năm ắt đạt đến Thần Hoàng, mười vạn năm sau, ta đã thành Thần Đế chí cao, chúa tể của Thần giới, nuốt chửng thần minh trong Thần giới, biến Thần giới thành nơi nuôi dưỡng bản thần.”

Hai vị Bán Thần Vương hít một hơi khí lạnh, trong mắt thoáng một tia sợ hãi, nhưng ác tâm càng chiếm nhiều hơn.

“Vạn năm trở thành Thần Hoàng, mặc kệ ngươi thuộc thứ yêu nghiệt gì, không thể để ngươi sống thêm nữa!” Thánh Viên u ám lạnh lùng cất tiếng, thứ này hấp thụ máu thịt thần minh tạo thành, còn vọng tưởng hấp thụ thần minh trong Thần giới, biến Thần giới thành nơi nuôi dưỡng miệng ăn của hắn, rõ ràng đang muốn biến cả Thần giới thành nô dịch.

“Đúng vậy, vì chúng sinh trong Thần giới, hôm nay ngươi buộc phải chết!” Người khổng lồ trầm giọng mở miệng, tỏ dáng vẻ vì đại nghĩa lẫm liệt, mắt trợn trắng nhìn đám người.

“Ôi trời, xém chút ngươi hù chết ta rồi.” Long Hạo thở dài ra một hơi, nét mặt làm ra vẻ sợ hãi: “Ta còn tưởng ngươi vừa ra đời đã thành Thần Đế, thì ra còn phải đợi đến vạn năm mới thành Thần Hoàng, mười vạn năm mới đạt Thần Đế.”

“Ta cũng xém giật mình.” Ngọc Phong và Tiểu Hành Thiên cũng thở phào nhẹ nhõm: “Vừa nãy ta còn tính đầu hàng cơ đấy.”

“...”

Các ngươi có thể đừng đùa nữa không? Đã đến lúc nào rồi còn không đứng đắn chút được hả?

Thánh Viên và người khổng lồ liếc mắt nhìn nhau rồi nhìn sang Vân Tiêu, trầm giọng mở miệng: “Có thể ra tay chưa, chúng ta cùng liên thủ, trấn áp y.”

“Không gấp.” Vân Tiêu xua tay: “Hai ngươi chuẩn bị trước đi.”

“Chuẩn bị cái gì?” Hai vị Bán Thần Vương ngơ ngác, không phải bây giờ xông lên sẽ rất đúng lúc sao? Còn phải chuẩn bị cẩn thận gì nữa?

Dưới ánh mắt ngờ nghệch của hai vị Bán Thần Vương, đám người Tiểu Hành Thiên lấy ra nào chai nào lọ, còn có mấy cái nồi lớn, vỉ nướng.

Rốt cuộc các ngươi đến di tich Cổ Long làm gì thế? Đi chơi à? Chết tiệt còn đem cả nồi lớn và vỉ nướng thế kia á?

Hai vị Bán Thần Vương sụp đổ hoàn toàn, tuy đã biết các ngươi không đáng tin cậy, nhưng chẳng ngờ các ngươi lại không đáng tin đến mức này, xông vào di tích, nguy hiểm trùng trùng, các ngươi đem mớ đồng nát này vào đây làm gì?

“Nào, phân công hợp tác đã, mấy người nướng thịt còn ta hầm đồ.” Long Hạo nói: “Tràng chủ, chuyến này các ngươi chỉ cần đợi ăn thôi, chắc không nhảy ra nữa đâu.”

Khóe miệng Giang Thái Huyền giật một cái, lần này các ngươi lấy thi thể thần thú, còn nhảy ra nữa, vậy chắc ta thực sự không dám ăn mất.

“Các ngươi làm vậy là để... nấu cơm, nướng thịt hả?” Hai vị Bán Thần Vương chết trân, bộ các ngươi đến đây đi du lịch thật đó hả, còn nhóm lửa nữa chứ?

“Đúng rồi.” Long Hạo gật đầu, rất nghiêm chỉnh, nhìn như thế mà không hiểu sao còn hỏi?

“Không phải tùy ý chuẩn bị một chút rồi sẽ động thủ hay sao?” Thánh Viên sững sờ.

“Không phải đang chuẩn bị đây sao? Không ăn no lấy sức đâu mà làm việc.” Ngọc Phong bĩu môi nói: “Hai ngươi cũng đừng đứng không như vậy, đem ít nước ra đây, rửa sạch số thịt này đi, lột sạch da ra nguyên vẹn để làm áo da, có thể đem bán lấy tiền.”

Ta có một câu không thể không nói, chết tiệt các ngươi qua được ngày hôm nay chắc, còn giữ lại mấy tấm da chờ khi trở về đem bán nữa, các ngươi không biết nhìn tình tình hay sao?

“Chuyện này... Nếu còn không ra tay nữa, đợi y ra tay trước thì chúng ta sẽ gặp rắc rối đó.” Thánh Viên sốt ruột sắp chết, các ngươi nên khẩn trưởng chút mới phải chứ.

“Chuyện đó bọn ta biết mà, hai người cứ yên tâm đi, đừng khẩn trương quá, không đến mấy canh giờ nữa, y không xong việc được đâu.” Tiểu Hành Thiên xua tay nói: “Bây giờ cứ ăn cơm trước đi.”

Gương mặt màu máu: “...”

Chết tiệt ta sắp nhìn không nổi nữa rồi, tuy nói phải kéo dài thời gian nhưng các ngươi làm vậy có phải quá không xem ta ra gì rồi không?

Còn nữa, sao ngươi có thể nhìn ra được không đến mấy canh giờ thì ta không xong việc được chứ? Các ngươi đã biết rõ như thế mà còn không tranh thủ vào đánh à?

“Mấy cái tên này... Chắc đầu óc có vấn đề chăng?” Gương mặt màu máu xoắn xuýt: “Ta mà ăn bọn chúng không biết có ảnh hưởng gì đến ta không nhỉ? Thực lực của chúng quá yếu, đợi lát nữa trực tiếp giết luôn, không ăn.”

Không chỉ mình gương mặt màu máu kia, cả hai vị Bán Thần Vương cũng cảm thấy bọn họ có bệnh, hơn nữa còn bệnh rất nặng, căn bệnh nan y vô phương cứu chữa!

“Hay là chúng ta đánh xong rồi mới ăn được không?” Người khổng lồ nói, chúng ta có thể làm chính sự trước hay không?

“Ăn trước đi rồi nói, y cũng đâu có chạy.” Long Hạo bĩu môi.

Hắn sẽ không chạy nhưng sẽ trở nên lợi hại đó cái tên chết tiệt nhà ngươi, rốt cuộc các ngươi có đầu óc không vậy? Một khi hắn ổn định được bản thân thì kẻ chúng ta phải đối mặt sẽ là một tồn tại khủng khiếp, một tồn tại kinh khủng chẳng kém gì Thần Vương!

Thần Vương đó ngươi hiểu không? Chính là bá chủ đỉnh cấp tại Thần giới, không một ai dám động vào, con át chủ bài mạnh nhất của mỗi chủng tộc đấy!