Chương 1235 Vì bí thược Chư Thần, chịu chút ấm ức có đáng gì
“Ý của Thần Vương ư?” Đế Mộng cảm thấy tâm can đều nguội lạnh, chết tiệt, ta vừa mới lập được đại công, đoạt được bí thược cấp Thiên Thần về, ngoan ngoãn dâng lên, người không niệm chút công lao, vừa trở tay đã hãm hại ta rồi là thế nào chứ?
Tuy nói ta chỉ là thủ hạ, trong mắt Thần Vương chẳng khác gì loài sâu kiến, nhưng chết tiệt ta vẫn là một vị thần mà, còn là Nữ Đế nữa chứ!
“Khởi bẩm trưởng lão, người của Tứ Bảng lâu đưa đến một bức họa và một phong thư.” Một vị Thiên Thần bước đến, cung kính nói.
“Trình lên đây.” Trưởng lão nhận bức chân dung, nhìn lướt qua, sắc mặt liền tái lại ngay: “Đế Nữ, ngươi tuyệt đối đừng nhìn.”
Đế Mộng: “...”
Chết tiệt ngươi có dụng ý gì, ta đã định không nhìn đến rồi mà ngươi đột nhiên thốt lên một câu bảo ta tuyệt đối đừng xem, há chẳng phải cố ý bảo ta phải xem sao?
Ánh mắt của Đế Mộng lạnh lùng, mặc kệ thân phận trưởng lão của đối phương, lập tức cướp lấy bức chân dung, sững sờ cả người: “Tranh họa chân dung Đế Mộng ư? Tứ Bảng lâu, ta phải giết các ngươi!”
“Đế Nữ, bình tĩnh, bình tĩnh, chẳng qua bọn chúng chưa thấy qua dung nhan tuyệt thế của Đế Nữ thôi, cho nên mới tưởng tượng thành ra như thế.” Trưởng lão vội vàng khuyên can.
“Ta đi tìm Thần Vương.” Đế Mộng cầm bức chân dung, lạnh lùng thốt lên, đoạt lấy phong thư rồi lập tức bỏ đi.
Trưởng lão há hốc miệng, thở dài nói: “Cần gì phải thế chứ, Thần Vương chắc chắn không quan tâm đến ngươi đâu.”
Quả nhiên, không bao lâu Đế Mộng đã quay trở lại, nàng liên lạc với Đế Thần Thần Vương, kết quả nàng còn chưa nói gì, Đế Thần Thần Vương đã nói một câu: “Vì Đế Thần Cung, chịu chút ấm ức có đáng gì.”
Đế Mộng: “...”
Ngươi không thể tìm người khác chịu ấm ức này hay sao? Đáng ghét, nàng không phải Thần Vương, Đế Thần mới là chủ nhân của Đế Thần Cung, nàng chỉ có thể nhẫn nhục chịu đựng thôi.
Điều duy nhất khiến nàng dễ chịu chính là bảo đảm nàng có một bí thược, nhưng nàng đoạt được một chìa khoá bí mật cấp Thiên Thần, nếu không dâng lên nó vẫn thuộc về nàng, càng nghĩ trong lòng càng bứt rứt.
“Đế Nữ, ngươi bình tĩnh chút đi.” Trưởng lão khẽ thở dài một hơi, suýt chút nữa khiến Đế Mộng bùng nổ cơn giận.
Bình tĩnh ư, chết tiệt ngươi bảo ta làm sao bình tĩnh đây?
Người bị vẽ cũng đâu phải ngươi, đương nhiên ngươi bình tĩnh rồi, gương mặt đầy sẹo mụn này là cái quái quỷ gì? Mũi ta làm gì to đến mức đó? Còn cằm thì nhọn như vậy?
“Chi bằng, Đế Nữ ngươi tháo khăn che mặt xuống vẽ lại một bức khác đi?” Trưởng lão suy nghĩ một chút rồi nói.
“Đeo mạng che mặt, còn tấm chân dung này thì xé đi.” Đế Mộng lạnh lùng nói: “Ta đi trước đây.”
Đế Thần Thần Vương kia điên rồi hay sao? Tứ Bảng lâu kia đã sỉ nhục ta như thế rồi mà ngươi còn giúp bọn chúng tuyên truyền nữa ư?
“Đế Nữ, còn một chuyện nữa, trong thư nói, uy tín của Tứ Bảng lâu, Đế Thần Cung bảo đảm.” Khóe miệng trưởng lão giật một cái.
Đế Mộng: “...”
Ngươi không cần phải nói với ta, ngươi có thể làm trong khi ta không biết mà, ta cũng không muốn biết!
Đế Mộng giận lên rồi, bọn Lưu Thành cũng phát hỏa, Tứ Bảng lâu uy tín nói bọn họ là rác rưởi, chỉ là rác rưởi, lời này đổi thành người khác nói, cơn tức ấy nói qua cũng qua, nhưng từ thế lực của chính mình nói ra, há chẳng phải tự nhận mình là rác rưởi hay sao, tặng tài đồng tử?
“Cháu gái à, để cháu nhận thức rõ ràng về thế giới này, tất cả những người xung quanh đều đang lừa cháu, ta làm được rồi.” Long Hạo truyền âm qua, không quên nói khích Đế Mộng một phen.
“Ai là cháu gái của ngươi, Long Hạo, ta thật muốn giết....”
“Ngươi có cần tin tức về bí thược Chư Thần hay không?” Long Hạo nói một câu trúng tim đen.
“... Cần.”
Chết tiệt, mấy người đừng như thế được không, ta vừa hận không thể giết các ngươi, nhưng cũng vừa muốn để các ngươi sống, chết tiệt còn phải cười nói với các ngươi nữa, ngay thời khắc có được bí thược của chư thần, chết tiệt ta sẽ cho các ngươi một trận, đưa ra tin tức bí thược rồi còn không tranh đoạt.
Sao Thần giới lại sinh ra mấy con người tiện nhân các ngươi thế?
Vừa yêu vừa hận!
Vì bí thược Chư Thần, chịu chút ấm ức có đáng gì?
Không đáng gì, xấu thì xấu, cũng đâu phải xấu thật, rác rưởi thì rác rưởi, cũng đâu phải rác rưởi thật.
Chỉ có điều ngẫm nghĩ vẫn cảm thấy đáng giận.
Đứng trước sự tuyên truyền của các đại thế lực, trong bóng tối có vài thế lực nhìn mà không hiểu, chuyến này mấy thế lực lớn đang đùa cái gì thế? Từ lúc nào mà tâm tính của Thần Vương các ngươi rộng lượng đến vậy rồi, người ta bảo đệ tử của hắn vừa xấu vừa vô dụng, vậy mà hắn còn bảo người ta uy con mẹ nó tín, nói đúng lắm!
Hồn tộc trong bóng tối cũng biểu thị nhìn mà không hiểu, dẫu họ đã bí mật lẻn vào Bạch gia, đã khống chế không ít người Bạch gia, nhưng vẫn không hiểu được, không biết Bạch Miểu đang chơi trò gì.
Các đại thế lực tuyên tuyền, bắt đầu truy tìm tung tích của bí thược, nhóm người Long Hạo dứt khoát trả lời cự tuyệt, bảo họ chờ thêm hai ngày, xem hiệu quả tuyên truyền thế nào đã.
Thậm chí, các đại thế lực cũng đã phái người đến ngồi lỳ ở Tứ Bảng lâu, chỉ vì muốn được trở thành người đầu tiên nắm bắt được tin tức, ai biết được bọn họ có bán hạ giá trước rồi mới bán lại cho bọn họ hay không?
Nhất thời khiến Tứ Bảng lâu chật ních người, bị thần minh của các thế lực vây cứng đến nỗi một giọt nước cũng không tràn vào được.
“Băng Vân trưởng lão lại đến rồi sao? Phải chăng còn muốn lên bảng nữa?” Long Hạo cười híp mắt nhìn Ngọc Băng Vân.
“Cút.” Ngọc Băng Vân hừ một tiếng, chết tiệt ai thèm lên cái bảng giẻ rách của ngươi, nếu không phải vì bí thược Chư Thần và còn có cả sự giao phó của Thần Vương, ta thèm đến đây mới lạ.
“Long Hạo đại nhân, có phải thiên cơ có tiên đoán ra tin tức rồi không?” Một vị thần minh nóng lòng nói.
Thiên cơ á?
Đồ ngu này, cái đám Long Hạo thì biết thiên cơ gì chứ, tất cả đều là âm mưu của Ma La, tuy chẳng biết mục đích là gì, nhưng chỉ cần có bí thược Chư Thần thì đủ rồi.