Chương 1249 Phen này rắc rối to
“Lẽ nào Chư Thần Bảng kỳ này là cố ý? Vị kia giao toàn bộ bí thược cho bọn Long Hạo chăng?” Tô Thần không khỏi mặc niệm cho Chư Thần, các ngươi đều bị trêu đùa cả rồi.
Nhưng mà hình như cũng không tính là trêu đùa, người người đều đến vì tranh giành bí thược, người ta cho bí thược, quả thực không tính là trêu đùa.
“Đế Mộng à, tỷ tỷ biết hết những việc này, nhưng không thể nói cho muội biết được.” Tô Thần thổn thức, lần này xem như tỷ tỷ có lỗi với muội.
Ký khế ước pháp tắc rồi, nếu nàng tìm đến một vị Thần Vương giúp đỡ chống lại, không gì là không thể, điều quan trọng nhất là vấn đề nằm ở nàng thôi, muốn trở thành Thần Vương, chỉ có thể dựa vào đám người Long Hạo!
Theo Vân Tiêu rời khỏi Tứ Bảng lâu, Tô Thần biến thân, che giấu khí tức, dựa theo chỉ thị trên địa đồ, đến địa điểm làm nhiệm vụ.
Một khu rừng rậm, một con suối nhỏ, Tô Thần đứng yên ở đấy, nhiệm vụ của nàng chính là đứng đây đợi, đợi kẻ khác đến cướp của nàng.
“Biết rõ một đám thần minh sắp đến để cướp mình mà mình không thể bỏ chạy!” Tô Thần thở dài, tình huống này nên gọi là gì đây.
“À phải, Long Hạo còn bảo mình phải tìm một vị trí dễ thấy, đừng để đám ngu ngốc đó tìm không ra.” Tô Thần khẽ than vãn một tiếng, trong suối nhỏ có cá, trực tiếp nhóm một đống lửa, như thế chắc đủ dễ thấy rồi chứ?
Trong Tứ Bảng lâu, bọn Long Hạo bán tin tức, trước kia đã có kinh nghiệm, những thần minh này đều biết, không cần quá nhiều lời, vui vẻ giao tài nguyên, nhận lấy tin tức.
Sau cùng, Tiểu Hành Thiên bận tối mắt tối mũi, gọi người từ phủ thành chủ đến giúp một tay thu tài nguyên, giao tin tức.
Thần minh trong Tứ Bảng lâu thưa thớt dần, lại có thần minh bên ngoài tràn vào, chẳng nói một lời, sảng khoái giao tài nguyên rồi nhanh chóng chạy đi cướp đoạt.
Rất nhanh đã đến lượt vị thần minh lạ mặt, lúc này họ có chút do dự, mua hay không đây? Đã có nhiều thần minh đi trước lắm rồi, giờ mình mới đến, còn có chuyện cho chúng ta sao?
“Cũng tại các ngươi chậm quá đó, giảm giá, một cây thần dược cấp Thần Nhân, mua hay không tùy các ngươi.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Mua!”
Đối với họ mà nói, thần dược cấp Thần Nhân hoàn toàn không đáng là gì cả, bọn họ dám giết đến đây, chắc hẳn phải có mấy phần thực lực, đặc biệt là những người từ chiến trường khác đến lại càng tràn trề tự tin.
Không đoạt được cũng chẳng sao, một cây thần dược cấp Thần Nhân thấp kém thôi mà, bình thường họ chẳng xem ra gì.
...
“Đến rồi sao?”
Bên bờ suối, Tô Thần dừng nướng cá, ánh mắt ngưng trọng nhìn lên bầu trời, trước mắt chỉ có vài vị thần minh, không nhiều, nhưng đằng sau, chết tiệt, đông như ong vỡ tổ, Thần Vương đến cũng không được chạy à?
Một chiếc bí thược cấp Thần Nhân thôi mà, các ngươi vậy luôn hả?
“Người giữ bí thược đang ở kia à?” Vị Bán Thần Vương phát hiện ra Tô Thần đầu tiên, bản đồ này đã đánh dấu rõ ràng, không thể không nói, Tứ Bảng lâu làm việc đâu ra đó thật.
“Ta...”
“Giết!”
Tô Thần vừa mở miệng, vị Bán Thần Vương kia đã hét lên một tiếng, một chưởng đánh đến, hoàn toàn không để Tô Thần có thời gian kịp chuẩn bị.
Tô Thần: “...”
Chúng ta dừng tay thương lượng xíu được không? Ta đã tính quăng bí thược cho ngươi mà chạy rồi, vậy mà ngươi trực tiếp động thủ như thế, thần ở Thần giới bây giờ đều thiếu kiên nhẫn vậy sao?
“Động thủ mau, còn một đám người rất đông đang đến, đoạt lấy nhanh còn chạy.” Lại một vị Thái Thượng Chân Thần lên tiếng.
Tô Thần hiểu rồi, bọn này sợ thần minh phía sau đuổi đến kịp, muốn giải quyết nhanh gọn.
Nhưng mà, ta còn chưa lấy bí thược ra, các ngươi chỉ có thể giải quyết ta trước, mới lấy được bí thược!
“Lãng phí thời gian.” Tô Thần hừ lạnh một tiếng, vừa nhấc chưởng, sát khí cuồn cuộn ngất trời, dường như sát khí thật sự ào ra, kinh phá cõi trần.
Vị thần nữ với nét mặt lãnh đạm, người từng tung hoành chiến trường Chư Thần năm xưa, không biết đã có bao nhiêu vị thần bỏ mạng trong tay nàng, vụ nổ bùng phát, gió mây chuyển sắc, cho dù cùng là Bán Thần Vương cũng không nén nổi kinh hãi.
“Phong Tuyết Sương Hoa!”
Tô Thần quát nhẹ một tiếng, chiêu này có thần cũng biết, không phải võ học độc môn của nàng, không lo bị lộ.
Cuồng phong rít gào, bông tuyết phiêu linh, một luồng sát khí lạnh lùng quét qua, ngàn vạn bông tuyết rơi, trong nháy mắt ngưng tụ thành chưởng, sát khí cuồn cuộn giáng xuống, bao trùm lên mấy vị thần minh trước mặt.
Ầm
Đôi bên va chạm, mấy vị thần minh kia với vẻ mặt kinh hãi, cơ thể bị đẩy lùi, kinh ngạc nhìn Tô Thần: “Thực lực mạnh thật, trong số các Bán Thần Vương, ngươi ắt phải xếp hàng đầu, không ngờ chỉ là hạng vô danh.”
Tô Thần không đáp, chuẩn bị móc bí thược ra, quăng đi rồi chạy, không ngờ mấy vị thần minh kia lại xông lên: “Mặc kệ như thế nào, hôm nay nếu ngươi không để bí thược lại, dù ngươi có bản lĩnh bằng trời cũng không thoát khỏi tử kiếp!”
“...”
Các ngươi bị bệnh à? Ta nói không giao ra hồi nào? Ta đến đưa bí thược cho các ngươi đấy, chết tiệt, đặc biệt là vị Thánh Viên tộc kia, mấy người đừng có nóng vội như vậy được không?
Tô Thần sắp phì cười mất rồi, hai tay bắt chéo vào nhau, thoáng chốc phong tuyết biến đổi, hóa thành huyết quang đầy trời: “Táng Thần!”
Huyết quang đầy trời, chiêu của Táng Thần, hủy diệt thần minh, khí tức diệt thần bộc phát, mấy vị thần minh đồng thời cùng thôi thúc thần lực, dốc toàn lực xuất kích, mong mau chóng đánh hạ Tô Thần.
Ầm
Đôi bên lại va nhau, thân hình của Tô Thần bất động, một vị Thái Thượng Chân Thần lại phụt ra máu tươi, văng tít ra ngoài, vẻ mặt của mấy vị còn lại đều ngưng trọng, cơ thể chấn động mạnh.
Thực lực của Tô Thần quá mạnh, mỗi chiêu của nàng bọn họ đều phải dốc toàn lực liên thủ mới chống đỡ nổi, nếu đơn lẻ độc đấu, không ai trong số bọn họ nắm được phần thắng trước nàng.
“Giết!” Các thần minh khác cũng xông qua, trong đó có vị thần minh hét lên oang oang: “Bí thược là của ta, các ngươi không ai được giành.”
“Lần này lại không cướp đi à? Cơ hội của chúng ta đó, lên mau.”
“Đáng chết, phen này rắc rối to.” Viên Sùng Sơn cau mày nói.
Ở chiến trường Chư Thần này, tám vị Thần Vương, bát đại thế lực có thể ví như quái vật khổng lồ, đối với việc bọn Long Hạo bán tin tức, bọn họ cũng không nói gì, vì họ có tự tin lấy được toàn bộ.
Nhóm người Long Hạo rất nể mặt, bán cho họ trước, để bọn họ chiếm được tiên cơ, nhưng lần này, đụng phải đầu xương cứng rồi.