← Quay lại trang sách

Chương 1252 Ngươi có điều kiện gì

“Thì ra là ngươi, Nhiếp Hàn.” Tô Thần nghe giọng nói này, lập tức nhớ ngay đến một người, nói: “Ta mới đến thôi, cũng nhặt được một chiếc bí thược cấp Thần Nhân, tiện tay ném bỏ rồi.”

“Ngươi vừa đến đã nhặt được một chiếc cấp Thần Nhân rồi hả?” Giọng nói nặng trĩu của Nhiếp Hàn mang theo chút kinh ngạc, ngờ vực hỏi: “Dễ nhặt được đến vậy thật sao?”

Tô Thần trầm mặc, ta nên nói với ngươi rằng thật sự rất dễ nhặt hay nên nói với ngươi rằng tất cả đều là giả, ngươi đừng đến đây?

Suy nghĩ hồi lâu, Tô Thần mới nói: “Dễ nhặt được lắm, nhưng giữ thì khó.”

Quả thật dễ nhặt mà, ta vừa đến đã lấy được một chiếc cấp Thần Nhân rồi, ngày mai sẽ lấy được cấp Thái Thượng, nhưng nó hữu dụng không? Vô dụng, trở tay đã phải tặng đi rồi!

“Ngươi cứ nói đùa, thực lực của ngươi có kém gì tám người bọn ta đâu, ngươi cảm thấy cấp Thần Nhân vô dụng, không cần thiết nên vứt bỏ thẳng tay à?” Nhiếp Hàn cười cười, mang theo mấy phần cao ngạo: “Nếu đã vậy ta sẽ qua đó, bặt vô âm tín nhiều năm như vậy, có lẽ cũng nên ra ngoài xem chút rồi.”

Ta thấy ngươi không nên đến đây thì tốt hơn, ngươi thật sự tưởng rằng mang danh Bát Vô Song thì có thể tung hoành ngang dọc được thật à? Ngươi sẽ bị đả kích đến hoài nghi cuộc đời đấy, giống như ta vậy.

Vẻ mặt của Tô Thần ngẩn ngơ, chết tiệt, đến giờ ta vẫn không cách nào bình tĩnh được đây này, năm xưa ai đã bảo rằng top mười Chư Thần Bảng chính là những yêu nghiệt thiên tài tột đỉnh, tương lai tất dẫn đầu trào lưu thời đại, ắt sẽ thành Thần Vương.

Ai còn đến nói với ta câu đó nữa, ta còn không đánh chết hắn mới lạ, giờ ta chỉ biết mình là đồ vô dụng, thứ đồ cực phế.

Thở dài một tiếng, Tô Thần nghĩ đến Nhiếp Hàn, đao pháp vô song, năm xưa được phong danh hiệu Đao Vô Song, tiến vào Chư Thần Bảng, nay cũng là Bán Thần Vương, mãi mà chưa bước vào cảnh giới Thần Vương được.

Có điều, Nhiếp Hàn khác với nàng, nàng xảy ra vấn đề ở chính mình, không cách nào đột phá, còn Nhiếp Hàn thì do không muốn!

Nhiếp Hàn một lòng theo đuổi con đường dùng đao, muốn làm đến hoàn mỹ, cứ luôn cảm thấy đao của mình chưa được hoàn mỹ, chưa đến lúc đột phá, rèn luyện chưa hoàn hảo.

“Nhiếp Hàn, ta có chuyện muốn nói với ngươi.” Tô Thần nghĩ ngợi rồi nói.

“Chuyện gì?” Nhiếp Hàn nói: “Ta và ngươi là bạn tốt lâu năm, có chuyện gì ngươi cứ nói đi đừng ngại.”

Tô Thần lại trầm mặc, hồi lâu mới nói: “Ngươi đợi ta một lát đã.”

Ngắt liên lạc, Tô Thần liên lạc sang Long Hạo: “Các ngươi có nghiên cứu về đao pháp không?”

“Khi nãy uống nhiều trà quá, vừa sáng tạo ra một chiêu, muốn học không?” Long Hạo đáp, bồi thêm một câu: “Cấp Thái Thượng Chân Thần đó nha.”

Tô Thần: “...”

Có cần thế không? Chết tiệt ta mới hỏi một câu rằng các ngươi có nghiên cứu không thôi, ngươi có cần xuất chúng vậy không? Muốn đả kích ta lắm phải không?

Nhận được phản hồi, Tô Thần lại liên lạc với Nhiếp Hàn: “Ta quen biết mấy vị kỳ nhân, có lẽ họ sẽ giúp ngươi hoàn thiện được đạo dùng đao, nhưng ta có điều kiện.”

“Ồ? Cả ngươi cũng nhận định là kỳ nhân à?” Nhiếp Hàn kinh ngạc, năm xưa Tô Thần hơn người biết mấy, cả hắn cũng không nắm chắc phần thắng trước nàng, Tô Thần đã nhận xét là kỳ nhân, những người đó chắc hẳn có chỗ đặc biệt.

“Đúng vậy, trình độ đao pháp của họ cao thâm khó lường.” Tô Thần nói, ngừng một chút lại bổ sung thêm mấy câu: “Đao pháp của họ vô song, đã đến mức hoàn mỹ, ta thấy mà tự thẹn không bằng, chắc chắn giúp được ngươi.”

“Ngươi có điều kiện gì?” Nhiếp Hàn vội hỏi: “Hảo hữu bấy nhiêu năm, ngươi đừng lừa ta.”

“Thần dược Thái Thượng Chân, hoặc thần dược cấp Thần Vương, tài nguyên cũng được, ngươi ý tứ một chút gần đây ta hơi kẹt.” Tô Thần nói mà mặt đầy vẻ lúng túng, cũng may, đang truyền tin, nếu đang đối mặt với nhau, với tính cách của nàng, chắc chắn không nói nên lời.

“À, ta còn tưởng chuyện gì, chưa nói đến vị bằng hữu tốt như ngươi đã giới thiệu kỳ nhân cho ta, dù không tiến cử, chỉ vài cây thần dược, có làm sao đâu chứ? Nhiếp Hàn cười phóng khoáng nói: “Để ta đến đó.”

“Ừm, mang cả gia sản của ngươi theo, có bao nhiêu mang theo bấy nhiêu, những kỳ nhân đó rất có thể sẽ có các đề khó đợi ngươi đến đấy, có lẽ cần dùng đến.” Tô Thần nói.

“Ngươi nói có lý lắm, ta hiểu rồi.” Nhiếp Hàn đáp một câu, ngắt liên lạc, nhanh chóng lên đường.

“Mong đến lúc ngươi bị lừa sạch tiền của, đừng trách ta, ai bảo ngươi liên lạc với ta làm gì chứ.” Tô Thần ủ rũ nói, ta cũng muốn đột phá mà, thật xin lỗi, hảo hữu!

Nhà Nhiếp Hàn khá giả hơn nàng, nàng không tìm được tài nguyên ở chiến trường Chư Thần, chỉ đành nghĩ cách kiếm chút đỉnh thôi, ai bảo Nhiếp Hàn lại đúng lúc dâng mình đến cửa chứ, xem như mình cũng đã chỉ cho hắn một con đường sáng để đi.

Tuy mấy người Long Hạo có hơi thích lừa người, nhưng không thể phủ nhận việc họ thật sự là kỳ nhân, đến mức khiến nàng không dám tin.

Nhìn lên bầu trời chiến trường Chư Thần, vẫn còn không ít thần minh, Tô Thần lắc đầu, sao cứ cảm thấy mấy thần minh kia đều đến để tặng tài nguyên vậy không biết? Bộ tưởng bí thược thực sự dễ nhặt vậy sao?

“Thôi vậy, thời gian không còn sớm nữa, mình phải đến Tứ Bảng lâu thôi.” Tô Thần thất vọng quay về, không tìm được cây tài nguyên nào, đám thần minh đáng ghét kia, sao vơ vét sạch sẽ đến vậy hả? Bộ các ngươi là cường đạo à?

“Tô Thần tỷ tỷ, Đế Mộng tỷ tỷ mời tỷ đến Đế Thần Cung làm khách.” Giọng Dương Na truyền đến.

“Ừm, để tối đi, tạm thời ta còn có chút việc.” Tô Thần nghĩ một chút rồi đáp lại, ta sắp phải đi tặng bí thược rồi, bận lắm đây.

“Cũng được, giờ ngọ Đế Mộng phải đi tranh đoạt bí thược rồi.” Dương Na nói.

Khoé miệng Tô Thần giật giật, ta đi tặng còn các muội thì đi tranh à? À phải, mình hoàn toàn có thể đưa nó cho Đế Mộng mà, như vậy cũng xem như giúp muội ấy, cũng hoàn thành nhiệm vụ được giao, đi tặng bí thược.

Mấy người Long Hạo đâu có chỉ định phải giao bí thược cho ai đâu!