← Quay lại trang sách

Chương 1287 Xác chết vùng dậy!

Khi họ đang vơ vét nghĩa trang thứ mười lăm, Na Tra truyền tin tới: “Tràng chủ, hai người, một người tu vi Thiên Thần, một Chân Thần, thần minh của Nhân tộc bình thường, trong tay có lệnh bài đặc thù, có thể mở được trận pháp.”

“Bọn họ ở đâu?” Giang Thái Huyền hỏi.

“Đang đến chỗ nghĩa trang chỗ các ngươi đứng, nói là thu thập thần dịch.” Na Tra nói.

“Tràng chủ, là thứ tốt rồi, đây chắc hẳn là tinh tuý của Thần Vương, đối phương không kịp thu.” Ngọc Long Thần Vương hưng phấn cầm một cái bình, kích động nói.

Giang Thái Huyền liếc nhìn cái bình, trong bình là một bãi thần huyết màu vàng, khác với thần dịch do đạo tràng đưa cho.

Quét một phen, quả nhiên là tinh tuý của vị Thần Vương này, Giang Thái Huyền suy nghĩ một chút nói: “Có người đến đây, các ngươi tạm thời ẩn nấp đi, thu thi thể Thần Vương này lại, ta sẽ nằm ở đây, Đại Thánh, làm phiền ngươi trợ giúp ta.”

“Tràng chủ, ngươi muốn làm gì?” Đám người nghi hoặc.

Giang Thái Huyền không nói, trực tiếp đem một cái bình rỗng đặt tại chỗ, sau đó nằm trong quan tài đá, để cho bọn họ không cần khoá, nhẹ nhàng đậy như vậy.

Vân Tiêu phất tay, hư không tạo thành gợn sóng, đám người Long Hạo trong nháy mắt biến mất, sau đó Vân Tiêu phong ấn phần mộ, bên trong trở nên tối đen.

Tôn Hầu Tử hoá thành kim quang, tiến vào quan tài đá, chui vào tay áo Giang Thái Huyền.

Bọn họ đều ẩn nấp, ngôi mộ hoàn toàn yên tĩnh.

“Phong thiếu, nhanh lên, lập tức có thể lấy được thần dịch rồi, lần này trưởng lão nhất định sẽ cho ngươi sử dụng.” Hai gã thiếu niên, Thiên Thần kéo Chân Thần, kích động nói.

“Dư Hoành ca, ngươi cảm thấy có thể sao? Thần dịch lần trước cũng không cho ta, đều bị bọn họ dùng hết rồi.” Thiếu niên được gọi là Phong thiếu, vẻ mặt bất mãn nói: “Bọn họ chỉ muốn bồi dưỡng ra Thần Vương đỉnh phong, căn bản không quan tâm đến chúng ta, trừ phi chúng ta có thiên chất đó.”

“Phong thiếu, ngươi cũng có tư chất Thần Vương, chắc chắn được bồi dưỡng.” Dư Hoành vội vàng nói.

“Ngươi vẫn nên gọi ta là Tiểu Phong đi, như vậy cũng coi như ngươi quan tâm ta.” Phong thiếu lắc đầu nói: “Mở ra đi, lấy rồi thì chúng ta đi, nơi quỷ quái này một khắc ta cũng không muốn ở lại.”

Dư Hoành không nói nữa, lấy ra một lệnh bài, truyền thần lực vào, trận pháp bao phủ phần mộ trong nháy mắt biến mất, một chưởng mở ra một cửa hang, bọn họ nhanh chóng tiến vào.

“Hả? Không có thần dược? Chẳng lẽ lần này luyện hoá sạch sẽ rồi ư?” Dư Hoành nhíu mày.

“Có lẽ ai đó đã đi trước chúng ta một bước.” Phong thiếu tức giận nói: “Bọn họ ức hiếp ta, cướp đi chút công lao của ta.”

Sắc mặt Dư Hoành khẽ thay đổi, không nói gì, trực tiếp đi vào nơi để bình, trong nháy mắt Dư Hoành kinh ngạc: “Trống không?”

“Ta đã nói rồi, nhất định là bọn hắn.” Phong thiếu lạnh lùng nói: “Bọn họ chính là một đám tiện nhân, bọn họ có thể làm bất cứ thứ gì vì để có một chỗ đột phá vững chắc.”

“Phong thiếu, có lẽ ngươi nói đúng.” Dư Hoành nhìn về phía quan tài, trong lòng như vỡ ra, nhưng lại cảm thấy không đúng: “Cổ quan tài đá này đã bị người khác đụng vào, nếu là bọn họ thì sẽ lấy thần dịch rồi rời đi, sẽ không động vào quan tài đá.”

“Quan tài đá?” Phong thiếu cũng ngẩn ra, trong nghĩa địa của các vị thần này ngoài bọn họ ra, còn có ai đến nữa? Nếu không phải bọn chúng thì chẳng lẽ…

“Quan tài đá không kín, không có mùi thi thể, chẳng lẽ, đã trống không… Chết tiệt, xác chết vùng dậy rồi!”

Dư Hoành trực tiếp mở quan tài ra, cả người đều mơ hồ, dựng tóc gáy, cả người đột ngột lùi lại, hoảng sợ nhìn quan tài, trong quan tài có bóng người đang nhìn chằm chằm vào hắn, khiến sởn cả tóc gáy.

“Xác…xác chết vùng dậy?” Phong thiếu cũng sợ ngây người, nếu là thi thể bình thường, đừng nói là xác chết vùng dậy, bất luận là dị biến gì hắn đều không quan tâm, nhưng ở đây thì khác, nơi này là nơi Thần Vương được chôn cất!

Ầm

Một cỗ khí tức kinh người bùng bổ, như thần như quỷ, uy áp cường đại tràn ngập, không phải Thần Vương, vượt qua cả Thần Hoàng, một cổ uy áp tối cao tối thượng tràn ngập lan ra, hai người quỳ xuống tại chỗ.

“Đây…đây….” Phong thiếu trực tiếp sợ chảy cả nước tiểu, uy áp quá mức kinh hãi, mang theo chút nức nở: “Dư Hoành ca, ngươi mau nghĩ cách đi, nên làm gì bây giờ?”

Dư Hoành: “…”

Ta không hơn gì ngươi đâu, không nhìn thấy ta cũng đang quỳ sao? Ta có thể có cách gì chứ?

“Hỏi thế gian, ai có thể táng diệt, năm tháng thiên cổ một tịch gian, nhân thân trăm vạn năm!”

Một giọng nói thầm vang lên, kim quang vạn trượng loé ra, bóng người trong quan tài đứng thẳng, tràn ngập áp lực tối cao: “Thần giới đã lâu không gặp, bổn vương trở về rồi!”

Phốc phốc

Hai người trực tiếp nằm úp sấp xuống, chết tiệt, thật sự sống lại ư? Bây giờ ta rất hoảng sợ, có phải sẽ trực tiếp giết bọn ta không?”

Giang Thái Huyền: “…”

Hai người này sợ hãi đến vậy sao? Trực tiếp khóc rồi? Khoé miệng Giang Thái Huyền giật giật, Phong thiếu cái gì kia, nước mắt chảy ra rồi, ngươi là Chân Thần mà sợ tới mức đó sao?

Trong bóng tối, đám người Long Hạo cũng kinh ngạc, tuy rằng nói phái diễn xuất của tràng chủ cùng phái thực lực của Đại Thánh kết hợp, nhưng có phải quá doạ người rồi không? Không phải chỉ là một Thần Vương sống lại thôi sao?

Giang Thái Huyền giẫm lên cỗ quan tài, khinh thường nhìn hai người: “Giun dế hèn mọn, là các ngươi quấy rầy giấc ngủ của bổn vương sao?”

Ngươi chết rồi đấy, cái gì mà giấc ngủ chứ?

Trong lòng hai người đều hoảng sợ, vừa nghe vậy càng thêm run rẩy, vội vàng cầu xin tha thứ: “Thần Vương đại nhân thứ tội, bọn ta chỉ vô tình quấy rầy, chỉ là không cẩn thận đi vào.”

“Không cẩn thận?” Giang Thái Huyền hờ hững nói: “Niệm tình các ngươi không có ác ý vào, bổn vương có thể tha cho các ngươi tội chết.”

“Cảm ơn Thần Vương đại nhân.” Hai người vô cùng vui mừng, vội vàng dập đầu.

Về phần có nghi ngờ hay không thì chỉ có thể ở đây nghi ngờ bia mộ này có viết sai không hay thôi, chết tiệt ai nói nơi này chôn cất Thần Vương chứ?

Liệu Thần Vương có thể sống lại và trở về sau vạn năm thiên cổ hay không?

Thần Vương có uy áp cường đại như vậy không?

Rắm chó, uy áp này Thần Hoàng đều không thể so được đúng không? Chẳng lẽ vị này chính là Thần Đế tối cao trong truyền thuyết?

“Đừng sợ, bổn vương sẽ không giết các ngươi.” Giang Thái Huyền thay đổi giọng điệu, có chút ôn nhu: “Nhưng mà nếu các ngươi không nghe lời thì bổn vương cũng không thể bảo đảm các ngươi sống hay là chết.”

“Bọn ta nghe lời, bọn ta tuyệt đối nghe lời.” Hai người liên tục dập đầu.

“Đưa lệnh bài trong tay ngươi cho bổn vương.” Giang Thái Huyền lạnh lùng nói.

Dư Hoành không dám do dự, cung kính đưa lên.

Giang Thái Huyền vung tay lên, lệnh bài biến mất, uy áp cũng tiêu tán theo: “Theo bổn vương.”