Chương 1290 Thái Huyền Thần Vương là ai?
Trong nháy mắt đã trôi qua vài giờ, sau khi giảng đạo xong, Vân Tiêu nhận thưởng, trực tiếp ở nghĩa trang để khôi phục tu vi, mấy người còn lại rời khỏi nghĩa trang.
“Các vị đại nhân.” Đám người Giang Thái Huyền mới vừa ra, hai người Mộ Phong đã lên đến, lấy ra ít thần dược: “Các vị đại nhân, đây là bọn ta vừa mới thu thập, các ngươi mau nhận đi.”
“Trước đó cũng đã lấy thần dược của các ngươi rồi, điều này đã khiến cho bổn vương cảm thấy áy này, giờ lại…” Thánh Viên Vương vẫn phải rụt rè một chút, dù sao cũng và Vương, vị lão tổ Tôn Hầu Tử còn đang ở bên cạnh, phải có mặt mũi chút.
“Đại nhân, các ngươi nhất định phải nhận, chỉ khi khôi phục lại, các ngươi mới có thể thống trị Thần giới.” Mộ Phong kích động nói, vẻ mặt kia như thể nếu bọn họ không nhận thì sẽ chết tại chỗ cho xem.
“Các ngươi nói đúng, sau này lấy lại kho báu sẽ ban thưởng cho các ngươi.” Ngọc Long Thần Vương không khách khí nữa, nếu không hai người này thu hồi thật thì sẽ khóc mù mất.
“Chư vị đại nhân, từ nay về sau, Mộ Phong (Dư Hoành) ta thề sẽ sống chết đi theo chư vị đại nhân, vượt lửa lội sông, không bao giờ hà nề.” Hai người vội vàng nói.
“Ừm.” Giang Thái Huyền hờ hững gật đầu.
Đám người Ngọc Long Thần Vương hài lòng nhìn bọn họ, trong lòng không khỏi cảm thán, đây coi như là thu được hai thuộc hạ đúng không? Thuộc hạ còn biết gửi tiền, năn nỉ ngươi nhận, không nhận không được.
Loại này có bao nhiêu đến bấy nhiêu đi ta muốn có tất cả!
“Đại nhân, đây là bản đồ nơi gieo trồng thần dược.” Mộ Phong cung kính nói: “Nơi thần dược này, người trông coi không mạnh, bởi vì ở đây ngoại trừ chúng ta ra không có người khác, đương nhiên, đó là trước khi mấy vị đại nhân chưa quay trở về.”
“Mấy vị đại nhân nguyên khí chưa hồi phục, nơi gieo trồng thần dược này có người trông coi mạnh nhất là Thái Thượng Chân Thần, làm việc rất dễ.” Dư Hoành nói, dừng một chút lại nói: “Thuộc hạ không phải khinh thường mấy vị đại nhân mà là hiện giờ…”
“Không cần giải thích, ngươi nghĩ rất chu đáo.” Giang Thái Huyền khen ngợi: “Bổn vương dùng người quan trọng nhất chính là đầu óc, không phải người lỗ mãng, chuyện này ghi cho các ngươi một công lao.”
“Cảm ơn đại nhân.” Hai người vui mừng khôn xiết, vội vàng cảm tạ.
“Đi thôi, đi tới nơi trồng thần dược trước, xem nơi đó có bao nhiêu.” Giang Thái Huyền nói, bọn Mộ Phong cũng không rõ lắm, khi nào thu hoạch thần dược cũng không phải là việc bọn họ có thể nhúng tay vào.
“Thuộc hạ dẫn đường.” Hai người rất tự giác, vội vàng đi đằng trước, dẫn bọn hắn đi cướp thần dược.
Nơi gieo trồng thần dược có hơi xa, nhưng đám người này cũng không muốn từ bỏ nghĩa trang thần dược, vừa vơ vét nghĩa trang vừa chạy tới.
“Tràng chủ, bọn họ hỏi chúng ta chuyện lúc trước, phải nói như thế nào đây?” Long Hạo truyền âm nói, thời đại cổ lão đó, chết tiệt ai mà biết xảy ra chuyện gì chứ?
“Tuỳ ngươi chém gió như thế nào, giỏi chém gió như ngươi mà còn không biết à?” Giang Thái Huyền truyền âm qua: “Chúng ta không biết, bọn họ cũng không biết, chưa thấy dáng vẻ mơ hồ của Ngọc Long Thần Vương sao?”
Cả Ngọc Long Thần Vương và Thánh Viên Vương còn không rõ chuyện này lắm thì Mộ Phong cùng Dư Hoành làm sao biết được chứ? Chuyện của thời kì kia hầu như bây giờ chẳng có ghi chép gì cả.
“Chuyện năm đó, con cháu như các ngươi lại không biết à?” Tiểu Hành Thiên vô cùng đau lòng nói: “Thái Huyền Thần Vương các ngươi cũng chưa từng nghe qua sao?”
“Chưa từng.” Hai người mơ hồ lắc đầu: “Thái Huyền Thần Vương là ai?”
“Là hắn, tràng chủ.” Tiểu Hành Thiên chỉ Giang Thái Huyền.
Hai người càng mờ mịt: “Ta nhớ trên bia mộ không phải ghi Thái Huyền Thần Vương.”
Mặc dù không để ý đến cái tên được viết trên bia mộ, nhưng bọn ta chắc chắn trên đó không ghi hai chữ Thái Huyền!
Tiểu Hành Thiên đình trệ, nhỏ giọng nói: “Đó chỉ là một trong những thân phận của tràng chủ, thân phận của tràng chủ rất nhiều, lúc trước lấy thân phận Thái Huyền Thần Vương để ra tay, cứu loài người khỏi nước sôi lửa bỏng, loại bỏ vạn tộc, bình định thiên hạ, không có vị thần nào có thể kháng cự!
Ngươi chắc là mình không phải nói về Hồng Hoang Tiên giới chứ?
Tôn Hầu Tử cùng Na Tra trợn tròn mắt, ở Hồng Hoang Tiên giới, lúc trước Nhân tộc gặp nạn, Tam Hoàng Ngũ Đế xuất thế, mở ra một thời đại thịnh vượng cho Nhân tộc truyền thừa.
“Vào thời điểm vạn tộc xâm chiếm, ăn thịt con người, thần minh Nhân tộc liên tiếp ngã xuống, đúng lúc Nhân tộc sắp diệt vong thì Thái Huyền Thần Vương tối cao xuất thế…”
Theo lời kể của Tiểu Hành Thiên, trong lòng hai người đều sốc, không thể nào tưởng tượng nổi tình hình hiểm ác đáng sợ lúc trước, Giang Thái Huyền một mình mang theo hy vọng của toàn bộ Nhân tộc dẫn dắt Nhân tộc quật khởi.
“Còn bọn ta chính là đồng minh tốt của thần minh Nhân tộc, hỗ trợ Thái Huyền Thần Vương cứu Nhân tộc.” Long Hạo nói tiếp.
“Đúng vậy, lão tổ của tộc ta và Thái Huyền Thần Vương chính là bạn tri kỉ.” Thánh Viên Vương lại xen miệng vào nói, lúc này còn không quên kết thân.
Tôn Hầu Tử thuộc Thánh Viên tộc ta!
Giang Thái Huyền lắc đầu, hắn không nghe nổi nữa, mấy tên lừa bịp này không biết xấu hổ sao? Gì mà cứu cả Nhân tộc chứ?
Nếu hai kẻ này thuộc chủng tộc khác thì câu chuyện này không phải là cứu Nhân tộc.
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của hai người họ, Tiểu Hành Thiên thở dài: “Ban đầu, thần minh Nhân tộc gọi bọn ta là anh hùng, là chúa cứu thế, thời kì cổ lão qua đi, toàn bộ đều đã biến mất trong dòng sông dài của lịch sử rồi.”
“Chuyện quá khứ, còn có cái gì đáng nhắc lại chứ?” Giang Thái Huyền xua tay nói: “Năm đó chúng ta có thể thống trị thì hiện giờ cũng làm được.”
“Đúng vậy, lời lão tổ nói rất đúng, thần lực lão tổ vô biên, một khi khôi phục thì ở Thần giới sẽ không có đối thủ.” Mộ Phong vội vàng nói.
Khóe miệng Giang Thái Huyền giật giật, thần lực lão tổ vô biên, chết tiệt, sao nghe giống như lão quái Tinh Tú vậy?
Lại lần nữa vơ vét một nghĩa trang, nơi trồng thần dược hiện ngay trước mắt, một ngôi nhà đá, hai cây lớn, một bàn đá, phía trước là một dược điền, mấy chục cây thần dược đang mọc lên.
Dược điền này ở giữa mấy nghĩa trang Thần Vương, nên nơi này tràn ngập tinh tuý của thần thi, đủ để thần dược phát triển toàn diện.
“Ở chỗ này trồng thần dược, quả là ý tưởng hay.” Giang Thái Huyền khen ngợi, thật ra nếu không tinh luyện thi thể, trực tiếp đem thi thể chôn ở đó rồi trồng một ít thần dược lên, thì sẽ càng hiệu quả hơn.
Tuy nhiên, thứ họ muốn hơn cả là tinh tuý thần thi, chứ không phải thần dược.
“Lão tổ đại nhân, người trông coi dược điền này thuộc hạ có quen biết chút, để thuộc hạ đi trước xem thử, thuộc hạ hứa sẽ không bao giờ thông báo cho những người khác.” Mộ Phong nói.
“Đi đi.” Giang Thái Huyền gật đầu: “Dư Hoành cũng đi, nếu có phiền toái gì Dư Hoành cũng có thể giúp người đưa ra chủ ý.”
“Đa tạ lão tổ đại nhân.” Hai người vội vàng nói.