Chương 1296 Ngươi thấy ngôi mộ kia không
“Điệt nữ à, ngươi không biết cũng bình thường thôi.” Long Hạo thở dài một tiếng, nói: “Mối tương giao giữa thúc và thập nhị Long Hoàng là tư giao, nếu chẳng vì năm xưa đã thỉnh cầu, mong thúc chăm sóc cho ngươi, thúc thúc đây cũng không đến tìm ngươi đâu.”
“Ngươi có tín vật làm chứng không?” Thần Nữ vẫn cảnh giác.
“Cái này được rồi chứ?” Long Hạo lật tay lấy ra một tấm Long Hoàng lệnh.
Ngọc Long Thần Vương cũng lấy ra mấy tấm: “Những thứ này năm xưa chính thập nhị Long Hoàng đã giao lại, bởi vì bọn ta ngủ yên trong lòng đất nhiều năm nên đã làm thất lạc không ít, chỉ còn lại mấy tấm mà thôi.”
“Long Hoàng lệnh à? Các ngươi... đích thực là bạn cũ của Long Hoàng sao?” Thần Nữ lộ vẻ xúc động, mười hai miếng Long Hoàng lệnh tượng trưng cho thân phận mười hai vị Long Hoàng, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, tuyệt không rời thân.
Nếu muốn cướp giật, cũng không thử nhìn xem thập nhị Long Hoàng là ai, bên trên họ còn có một Long Đế, đắc tội họ cũng đồng nghĩa chuẩn bị sẵn tâm lý đắc tội với Long Đế.
“Điệt nữ à, khi xưa Long Hoàng nói với thúc rằng ngươi bế quan tu luyện, vì để đề phòng bất trắc, nhờ bọn ta trông chừng, đáng tiếc, khi ấy biến cố đến quá đột ngột, bọn ta cũng bị trọng thương, không thể không chuyển chết thành sống, không ngờ đã qua hàng thiên niên kỉ rồi.”
Long Hạo thất vọng thở dài: “May thay, đã để bọn ta tìm được ngươi rồi, ngươi cũng còn khỏe mạnh.”
Thần Nữ ngầm suy nghĩ, vẻ mặt thoáng nét cười: “Thì ra quả đúng là thúc thúc, điệt nữ Long Hinh Nhi, bái kiến thúc thúc, lúc trước không biết, mong thúc thúc đừng trách.”
“Không trách, không trách, nào đến đây, còn mấy vị thúc thúc nữa.” Long Hạo vương tay kéo đi, nói: “Mau bái kiến mấy vị thúc thúc của ngươi đi.”
Long Hinh Nhi: “...”
Thật sự có đến mấy vị sao?
“Bái kiến các vị thúc thúc.” Long Hinh Nhi khẽ gật đầu, bỗng nói: “Ta đã xuất quan rồi, trước hết nên đến thăm Long tộc, các vị thúc thúc, bái biệt.”
Vừa vung tay, mặt đất trên đỉnh đầy nứt ra, chia thành hai nửa, Long Hinh Nhi xông thẳng lên, rời khỏi.
“Các ngươi ở đây tìm thử xem có tài nguyên gì không, bọn ta đuổi theo trước.” Long Hạo gấp rút, căn dặn một tiếng rồi vội vã xông lên theo.
Nhóm người Giang Thái Huyền không để tuột lại phía sau, để lại ba người Ninh Thành sáu mắt nhìn nhau, mấy thúc ngươi các ngươi vừa gặp nhau thì chạy à? Rốt cuộc là sao đây?
“Điệt nữ, đợi thúc thúc.” Long Hạo vội nói.
Long Hinh Nhi không ngoáy đầu nhìn, cứ lao thẳng lên không trung, cả người đều ngây đơ, nghĩa địa, một bãi nghĩa địa nhìn không thấy điểm cuối!
Bỗng chốc, Long Hinh Nhi như bị sét đánh, đầu óc trống không, tiếng ong ong vọng lại: “Sao lại thế này, sao lại có nhiều phần mộ thế này?”
“Mộ Long Hinh Nhi, thập nhị Long Hoàng lập ư?”
Long Hinh Nhi nhảy xuống, nhìn thấy tấm mộ bia ngay nơi mình bế quan, trên bia còn ghi tên chính mình nữa.
“Ngươi là ai?” Một âm thanh kinh nộ truyền đến, một vị Thiên Thần lạnh lùng nhìn Long Hinh Nhi: “Ngươi là thủ hạ của vị Thần Vương nào, không biết chỗ này do ta phụ trách sao?”
“Thủ hạ Thần Vương ư? Chỗ này do ngươi phụ trách?” Bỗng Long Hinh Nhi quay người, lòng đầy hoang mang: “Còn ngươi là ai, tại sao chỗ này lại là một nghĩa trang?”
“Ổ? Ngươi không phải người của bọn ta à?” Thiên Thần biến sắc, ánh mắt tràn đầy sát khí: “Nói mau, thật ra ngươi là ai? Sao ngươi vào đây được?”
“Ta là ai và làm sao ta vào đây được?” Gương mặt Long Hinh Nhi tỏa đầy khí lạnh: “Ngươi thấy tấm bia kia chứ? Đó là ta!”
Thiên Thần: “...”
Lời này không phải thật, ngươi cố ý trêu đùa ta chăng?
Ầm
Lúc này, bỗng nhiên bóng người phi lên từ dưới lòng đất, một giọng nói gấp gáp truyền đến: “Điệt nữ à, đừng chạy lung tung, chúng ta nằm yên không được sao? Dưới đất thoải mái biết bao.”
Nằm yên, dưới đất thoải mái biết bao...
Thiên Thần bắt đầu bàng hoàng, con mẹ nó ngươi đừng nói với ta là ngươi chui ra từ trong mộ thật đấy nhé?
“Điệt nữ à, đừng gấp như vậy, bọn ta còn rất nhiều chuyện chưa nói với ngươi mà, hiện giờ thế giới đã thay đổi nhiều rồi, không phải thời đại của chúng ta khi xưa.” Tiểu Hành Thiên cũng lên tiếng.
“Đậu mè, rốt cuộc có bao nhiêu tên chui ra nữa vậy?” Thiên Thần sợ muốn tè ra quần, một tên chui ra còn đỡ, đâu ra cả một đám chui ra thế kia, có mộ chôn một đám Thần như vậy à? Hợp táng tập thể sao?
Còn điệt nữ nữa? Các ngươi là một đôi thân hữu chôn cùng nhau sao?
Lòng Long Hinh Nhi hiện giờ tràn đầy nghi hoặc, phần nhiều là hoảng hốt, nơi nàng bế quan chính là cấm địa của Long tộc khi xưa, nay nàng xuất quan lại trở thành một bãi tha ma, nơi mình bế quan cũng thành phần mộ của mình.
Nàng vốn muốn xuất quan nhìn ngắm thế giới này, nếu có người hiểu rõ mọi chuyện, ắt sẽ giải thích tất cả cho nàng, tuy mấy người Long Hạo đã lấy ra Long Hoàng lệnh, nhưng nàng cũng không quá tin tưởng.
“Ngươi qua đây.” Long Hinh Nhi nảy ra một ý, chưởng vừa nhấc thần lực đã cuộn trào, hút vị Thiên Thần kia qua ngay lập tức: “Nói, tại sao nơi này trở thành bãi tha ma?”
“Đại... đại nhân.” Sắc mặt Thiên Thần đại biến, hắn còn không kịp phản kháng đã bị bắt, người trước mặt ít nhất cũng là Thái Thượng Chân Thần, nghĩ đến đây, Thiên Thần sợ hãi đáp: “Đây là nơi mười hai vị Long Hoàng chôn cất các Thần, do thập nhị Long Hoàng lập nên, ta chỉ đi theo đến đây, không hiểu rõ vì sao.”
“Nơi thập nhị Long Hoàng chôn cất Thần ư?” Long Hinh Nhi khẽ chau đôi mày, mối nghi mỗi lúc một nhiều dâng lên mắt.
Cuối cùng nhóm Long Hạo đã đến: “Điệt nữ à, giờ ngươi hiểu rồi chứ, Thần giới đã đại biến rồi, thúc thúc đây không hề lừa ngươi, thập nhị Long Hoàng đã biến mất thật rồi.”
Long Hinh Nhi nhíu chặt mày, mang nét lạnh lùng nghiêm nghị: “Đừng gọi ta là điệt nữ, các ngươi không thể nào là thúc thúc của ta!”
“y, điệt nữ, sao giờ ngươi lại không tin rồi?” Tiểu Hành Thiên bất mãn nói: “Sao đến cả thúc thúc mà ngươi cũng không nhận chứ?”
Thúc thúc cái thằng cha các ngươi, ngươi cho rằng ta không nhìn ra ba tên vị thành niên các ngươi à?