Chương 1297 Việc này kéo chân ta lắm đấy!
“Long Hinh Nhi, có thể nghe bản tràng chủ nói một lời không?” Giang Thái Huyền lãnh đạm nói.
“Ngươi muốn nói gì?” Long Hinh Nhi cảnh giác nhìn hắn, thần lực trong cơ thể mãnh liệt, khí thái dương và thái âm giao nhau, lạnh rét và nóng rực cùng tồn tại, quỷ dị vô cùng.
“Long Đế.” Giang Thái Huyền truyền âm nói.
“Hửm... Các ngươi...”
Long Hinh Nhi thất kinh, khí thế mênh mông xoắn xuýt, sắc mặt Long Hinh Nhi đại biến, vừa giận vừa sợ Giang Thái Huyền, luồng uy áp này rất quen thuộc với nàng, uy áp Thần Đế!
“Ta chỉ đoán thôi.” Giang Thái Huyền cười nhạt nói: “Thập nhị Long Hoàng không nói ra thân phận thật sự của ngươi, nhưng bản tràng chủ có thể đoán ra chút ít, muốn che giấu thân phận của ngươi, cũng vì để bảo vệ ngươi, cho nên, mời mấy người bọn ta đến giúp.”
“Nhưng có phải tuổi tác của họ nhỏ quá rồi không?” Long Hinh Nhi vẫn cảnh giác.
“Xem ra kiến thức của ngươi vẫn có chút nông cạn, Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn Công trong truyền thuyết, mỗi khi đến thời gian nhất định, sẽ cải lão hoàn đồng, cũng vì thế họ mới có thể sống đến bây giờ.” Giang Thái Huyền nói.
Thiên Thượng Địa Hạ cái gì gì trong truyền thuyết... Ôi đậu xanh, tên của công pháp đấy dài quá, nhưng mà cải lão hoàn đồng thì ta biết, nhưng phải chăng họ cải triệt để quá rồi hay không?
Long Hinh Nhi có mấy phần ngơ ngác, nhưng nghĩ kĩ vẫn nên tiếp nhận sự thật về mấy vị thúc thúc này.
Hiện giờ lòng nàng quá nhiều điều rối rắm, nơi này biến thành một bãi tha ma, thập nhị Long Hoàng lại không rõ đã đi nơi nào, không biết phải bắt đầu tra từ đâu, nàng một thân một mình cũng chẳng biết phải đến chốn nào, chi bằng cứ đi theo mấy vị thúc thúc này vậy.
Quan trọng nhất là, theo lời Giang Thái Huyền nói, nếu để lộ thân phận của nàng, dù bất kể thời đại nào, cũng sẽ gây nên sóng gió, tuy không biết chuyện ấy như thế nào, nhưng vị Thần Đế yếu ớt kia cũng là một vật đảm bảo.
Long Hinh Nhi suy nghĩ hồi lâu rồi nhìn sang hướng Thiên Thần, lạnh lùng nói: “Nói hết những gì ngươi biết cho ta nghe.”
Thiên Thần nhìn sang nhóm người Giang Thái Huyền, lại nhìn sang Long Hinh Nhi, đứng trước mặt đám lão quái vật này, hắn không dám giấu giếm điều gì, một hai ba bốn nói hết ra: “Ta theo trưởng lão đến đây, mỗi ngày ta...”
“Luyện hóa Thần thi?” Sau khi Long Hinh Nhi nghe xong, cả người đều như phát hỏa, thần lực mãnh liệt dâng trào, sức mạnh Thái Dương Thái m đồng thời bộc phát, Thiên Thần sợ rụng rời: “Nơi này còn có bản thần, phải chăng cả bản thần cũng bị đem đi luyện không? Ở đây biết bao nhiêu người thân của ta, sau khi chết cũng không được yên!”
Ba người thu thập tài nguyên xong, vừa bay lên thì bị dọa cho run cầm cập, mẹ nó, bọn ta cũng là một thành viên trong số đó mà, muốn dọa chết bọn ta hả, cùng chui ra như nhau, sao khác biệt lớn quá vậy?
“Điệt nữ ngoan, đừng nóng giận, bọn ta còn có việc muốn bàn với ngươi.” Long Hạo lên tiếng nói.
Long Hinh Nhi toan mở miệng, rất muốn gọi một tiếng thúc thúc, nhưng giờ đây nàng nói không nên lời, lúc trước thì không sao, vứt lại một câu đã đường ai nấy đi, giờ không giống như trước nữa, rõ ràng đôi bên sẽ phải ở cùng nhau rất lâu.
Quét mắt nhìn sang Giang Thái Huyền, phát hiện hắn cũng đang mỉm cười nhìn mình, Long Hinh Nhi chỉ đành mặt dày nói: “Chào các vị thúc thúc.”
Nhìn sang Vân Tiêu thì thấy Vân Tiêu khoát tay quả quyết: “Gọi ta tiền bối, hoặc đại nhân.”
Long Hinh Nhi không tức giận, nếu không cảm nhận được uy áp Thần Đế kia, bắt nàng gọi một tiếng tiền bối, gần như không thể, bây giờ, nàng lại gọi rất thuận miệng, thúc thúc cũng gọi rồi, gọi tiền bối thì có gì to tác đâu.
“Các vị thúc thúc, tiền bối, sao các vị thành ra thế này?” Long Hinh Nhi nghi hoặc hỏi, cấp Thần Đế, trừ những nơi đặc thù ra, gần như có thể tung hoành ngang dọc, sao lại yếu thế này?
“Chuyện này kể ra dài dòng.” Giang Thái Huyền khẽ than một tiếng, nói: “Khi xưa, tại Thần giới đã nổ ra một trận đại chiến, bọn ta thân mang trọng thương, vốn muốn tìm một nơi để trị thương, kết quả nhận được lời mời của thập nhị Long Hoàng, mong bọn ta một mặt bảo vệ cho ngươi, một mặt trị thương, suýt chút bị người ta nung chết.”
“Cũng may bọn ta nhiều thủ đoạn nên mới không xảy ra vấn đề gì lớn.” Thánh Viên Vương tiếp lời: “Tiếc cho ba tên kia, vì không chịu nổi cô quạnh đã chạy ra ngoài một lần, khiến vết thương càng thêm nghiêm trọng, không thể không bế tử quan, sau đó cải lão hoàn đồng thành ra thế này.”
Long Hinh Nhi chợt hiểu, trong lòng phát run, cuộc đại chiến khi xưa khủng khiếp đến mức nào, khiến cho Thần Đế bị thương nặng đến như vậy?
“Điệt nữ ngoan, ngươi chưa nghĩ xong à?” Long Hạo nhìn về phía Long Hinh Nhi đang rơi vào trầm tư, hỏi.
“Nghĩ xong chuyện gì?” Long Hinh Nhi ngơ ngác, ngẩn ngơ nhìn hắn.
“Các vị thúc thúc yếu thành ra thế này rồi, ngươi còn không đem thần dược ra cho thúc thúc bồi bổ thân thể đi?” Long Hạo bầm gan tím ruột nói: “Thương thay người thúc thúc này, bảo vệ ngươi nhiều năm như vậy, vừa hốt phân vừa dọn nước tiểu, ngậm đắng nuốt cay...”
“...”
Ngươi đang nói đến chăm con nít à? Ta bế quan đấy, cái gì mà hốt phân với dọn nước tiểu? Không phải đến tận hôm nay các ngươi mới tìm được ta sao?
“Chỗ ngươi còn một ít đan dược.” Long Hinh Nhi lật tay lấy ra mấy bình thuốc: “Chỉ có bấy nhiêu thôi.”
“Thần dược đâu?” Long Hạo bất mãn nói: “Mấy viên độc dược này không có tác dụng gì cả.”
“Độc dược?” Long Hinh Nhi biến sắc: “Thúc thúc, sao Long Hinh Nhi ngươi có thể hạ độc người?”
“Không phải hạ độc, mà là nếu không phải loại đan dược hoàn mỹ, bọn ta không dùng đâu.” Tiểu Hành Thiên kiêu ngạo nói: “Loại đan dược rác rưởi ấy chỉ làm ảnh hưởng đến thần thể trong sáng không tì vết của bọn ta thôi.”
Trong sáng không tì vết... Các ngươi biết liêm sỉ chút đi được không?
“Nếu thần dược thì còn mấy cây.” Long Hinh Nhi lấy ra mấy cây thần dược, phẩm cấp rất khá, ba cây cấp Thần Vương, mười cây cấp Thái Thượng.
“Vậy còn tạm, miễn cưỡng có thể khôi phục được một phần thực lực.” Long Hạo thở dài một tiếng.
Đã là lúc nào rồi mà các ngươi còn kén cá chọn canh nữa? Long Hinh Nhi không nhìn nổi nữa, số đan dược này, đến Long Đế năm xưa cũng không chê bai nữa là.
“Điệt nữ à, mong ngươi có thể hiểu, các thúc thúc đây yếu thế này cũng bởi vì ngươi thôi.” Tiểu Hành Thiên than.
“Nói vậy là sao?” Trong lòng Long Hinh Nhi có dự cảm không lành, e rằng mấy người này không phải người bảo vệ, mà là mấy tên lừa đảo.
Quả nhiên, Tiểu Hành Thiên nói như lẽ đương nhiên: “Cho nên, trọng trách giúp các vị thúc thúc khôi phục, ngươi phải gánh vác nửa phần, cố gắng thu thập tài nguyên, giúp các thúc thúc sớm ngày được khôi phục.”
Long Hinh Nhi: “...”
Thập nhị Long Hoàng, có chắc những người mà các vị lưu lại cho ta là người bảo vệ chứ không phải gánh nặng không?
Việc này kéo chân ta nghiêm trọng đấy!