Chương 1298 Phía trước có người
“Điệt nữ ngoan, đi thôi nào, bọn ta vừa phát hiện một nơi rất tốt, có rất nhiều thần dược, chúng ta mau đến đó thu thập thôi, đợi đến khi thúc thúc khôi phục rồi, sẽ đưa ngươi đi tung hoành cửu thiên, cho ngươi ngang nhiên đi lại ở Thần giới.” Thánh Viên Vương vỗ ngực nói.
Ngươi đoán xem ta có tin nổi mấy lời đó không?
Nhóm người nhắm rõ phương hướng, tiếp tục tiến về phía trước, trên đường đi, ba người bọn Long Hạo không ngừng tiêm nhiễm thông tin vào đầu Long Hinh Nhi, nào là bọn ta yếu thế này, rơi vào cảnh ngộ màu, đều vì ngươi cả!
Nếu ngươi không tìm thần dược về cho các thúc thúc, tức là rất có lỗi với các thúc, có lỗi với thập nhị Long Hoàng!
Ba người Mộ Phong gấp rút đuổi theo, giữ khoảng cách với Long Hinh Nhi khá xa, vị này rõ ràng không phải người thân thiện, động một tí đòi giết người, vị Thiên Thần kia là minh chứng tốt nhất.
“Chư vị thúc thúc, những năm nay Hinh Nhi cũng có ít cảm ngộ, chi bằng mời chư vị thúc thúc chỉ giáo một phen có được không?” Long Hinh Nhi bỗng nói, chốn Thần giới này, lấy thực lực làm trọng, thực lực ta mạnh, sợ gì còn không vứt được các ngươi lại.
“Các thúc thúc vì ngươi mà có hơi yếu.” Bọn Long Hạo lập tức sợ sun vòi, bọn ta chỉ là Chân Thần thôi, ngươi là Thần Vương đỉnh phong, bọn ta lấy gì đánh với ngươi hả?
“Các vị thúc thúc đều là cường giả đỉnh cấp, là tồn tại vượt qua Thần Vương, tuy nay nguyên khí chưa hồi phục, nhưng Hinh Nhi vẫn không sao bì được, Hinh Nhi chỉ muốn được chỉ điểm một phen thôi.” Long Hinh Nhi nói.
“Nếu đã vậy, Vân Tiêu đại nhân sẽ chỉ giáo cho ngươi.” Ngọc Long Thần Vương nói: “Vân Tiêu đại nhân khôi phục được tốt nhất.”
“Cũng được, mời...”
Bịch
Long Hinh Nhi chưa kịp dứt lời đã ngã ra, cả người nằm đo ván trên đất.
Long Hinh Nhi: “...”
Thế này mà có hơi yếu à? Đồ dối trá, Thần Vương đỉnh phong ta đây còn chưa kịp nhìn kĩ đã bị đánh ngã sấp rồi ư?
Long Hinh Nhi cảm thấy có muôn trùng ác ý, nàng ngờ rằng mình đã bị một đám thúc thúc kia lừa!
“Chi bằng chỉ điểm lại nhé?” Long Hạo cười híp mắt nói.
“Không, không cần đâu, Hinh Nhi đã biết sức mình không đủ mà.” Long Hinh Nhi ngượng ngùng nói, còn đánh cái rắm, dùng thực lực áp đảo họ xem ra bất khả thi rồi, mấy thúc thúc và tiền bối này, phải nhận thôi.
Giang Thái Huyền trầm mặc không nói, thật ra, hắn vẫn muốn xem thử thực lực của Long Hinh Nhi, kết quả nàng không đỡ nổi một chiêu, điều này khiến hắn trong thoáng chốc đã mất đi hứng thú, suy cho cùng Thái Dương Thái m cũng chỉ là một phần dung hợp tu luyện, còn kém xa lắm.
Nơi loạn táng, quanh năm đều có khí đen bao phủ, còn có huyết khí mịt mù, đến đây, Ngọc Chính Long bỗng phát run, hình như có cảm ứng: “Giống quá.”
Nhóm người Giang Thái Huyền biết lai lịch của Ngọc Chính Long, đồng thời nhìn về phía hắn: “Ngươi chắc chứ?”
“Ừm.” Ngọc Chính Long gật gật đầu, truyền tin nói: “Ta cảm nhận được khí tức kỳ lạ, nơi ta ra đời khi xưa cũng có loại khí tức này.”
“Đến đó xem thử ắt biết.” Giang Thái Huyền gật gật đầu, không nói thêm nữa.
Khí đen dày đặc, Vân Tiêu đi trước dẫn đầu, phía, xác Thần trải đầy đường, gần như không có chỗ nào có thể đặt chân, đoàn người chỉ có thể ngự không đi.
Đôi mắt Tôn Hầu Tử phóng thần quang, Hỏa Nhãn Kim Tinh không chỉ nhận biết yêu tà, mà còn có thể do thám tình hình chung quanh.
“Phần lớn xác Thần nơi đây đều đã hóa thành xương khô rồi.” Tôn Hầu Tử nhe răng trợn mắt, vừa khoát tay, lớp lớp Thần thi trước mặt bay lên, để lộ xương trắng ngổn ngang bên dưới.
Trong lòng mọi người run lên, đồng thời nhớ đến trận pháp bên bãi tha ma, những trận pháp ấy, chắc không phải từ đây mà ra chứ?
Vân Tiêu đưa ra một đáp án: “Trận pháp giống nhau, có điều trận pháp bên phía bãi tha ma được bố trí kém hơn, trận pháp ở đây kể như khá tốt.”
“Nơi này vẫn luôn tồn tại, vậy mà bọn ta không biết.” Ba người Mộ Phong vội giải thích.
Long Hinh Nhi nhíu chặt mày, không nói tiếng nào, đi theo đoàn người ở trước.
Đoàn người tiếp tục tiến lên phía trước, càng đi đến chỗ sâu, các thi thể càng toàn vẹn, một vài thi thể còn có thần dược mọc phía trên, khiến mọi người sinh lòng ngờ vực.
Nếu thi thể đã luyện hóa, lại tiếp tục sinh ra một tồn tại khác như Ngọc Chính Long, thì lẽ ra sẽ không bỏ qua những thi thể này mới phải, càng sẽ không lãng phía tinh túy của những thi thể này, để thần dược sinh trưởng.
“Mau thu lấy đi.” Long Hạo vội nói, nơi này nguy hiểm trùng trùng, không biết biến cố sẽ xảy ra lúc nào, có thể kiếm được bao nhiêu hay bấy nhiêu.
Nhóm Ngọc Long Thần Vương cũng vội động thủ, Long Hinh Nhi nhíu mày đứng nhìn, mấy vị thúc thúc này, các ngươi sốt sắng đến cỡ nào vậy, mấy cây thần dược cấp thấp thôi mà, có đáng làm thế không?
Ba người Mộ Phong đã sớm tự giác đào thần dược, cung kính dâng cho họ.
“Hửm?” Bỗng nhiên Vân Tiêu cau mày, chớp mắt thân hình đã biến mất, lập tức đến ngay trước Mộ Phong, chưởng vừa vỗ ra, hư không nát vụn, bắt được một thân hinh đen kịt.
“Đa tạ Vân Tiêu đại nhân.” Mộ Phong bị dọa suýt rớt tim, vội lạng người tránh sang một bên.
Vân Tiêu nhìn bóng đen trong tay, lãnh đạm nói: “Tàn hồn.”
Vừa vung tay, tàn hồn rú lên thảm thiết, tan vỡ tức thì, tiêu tan về với đất trời.
Long Hinh Nhi kinh ngạc quan sát cảnh vừa rồi, tàn hồn kia thực lực không mạnh, nhưng cũng có thể gây nguy hiểm đến Thần Vương, chẳng ngờ lại bị diệt dễ dàng như vậy, vị tiền bối này, quả nhiên lợi hại.
Đoàn người tiếp tục lên đường, có Vân Tiêu ở đây, mọi người gần như không lo gì nữa, chỉ cần xuất hiện bất cứ tàn hồn nào, cũng không thoát khỏi kết cục bị tiêu diệt.
Những tàn hồn kia khuyết tổn nghiêm trọng, đã quên mất bản ngã, chỉ còn sót lại bản tính hung ác hiếu sát, không còn khả năng tái sinh nữa.
“Phía trước có người.” Thần sắc Vân Tiêu biến động, nhìn đến phía trước.
“Có người hả?” Ba người Mộ Phong ngẩn ra, nơi này là tuyệt địa cấm vào, trừ chúng ta và các tàn hồn kia, làm gì có ai đến nữa?
Nhóm Giang Thái Huyền cũng ngờ vực, nhưng không nghi ngờ lời Vân Tiêu nói, tất cả đồng loạt ẩn thân, bay đến phía trước.