← Quay lại trang sách

Chương 1299 Lý Quỷ gặp Lý Quỳ?

Xưa tan khí đen, vài bóng người xuất hiện trong tầm mắt, tổng cộng có sáu người, đều là Thần Vương, người mạnh nhất là Thần Vương hậu kỳ.

“Bọn họ đang vận chuyển thi thể à?” Giang Thái Huyền nhíu mày.

Sáu vị Thần Vương đang cẩn trọng khiên một thi thể đặt qua một bên.

“Những thi thể đó có chứa đựng một ít sinh khí.” Vân Tiêu lại nói.

“Chứa đựng sinh khí à? Chắc không phải tái sinh chứ?” Cả nhóm người giật mình hoảng hốt, đương nhiên họ không phải tái sinh thật, còn Long Hinh Nhi càng chưa từng chết, lúc trước chỉ là đang tu luyện.

“Không phải, lượng sinh khí đó rất yếu, vả lại để một thi thể tái sinh, chỉ có sinh khí thôi vẫn chưa đủ, còn cần có thần hồn được sinh ra hoặc thần hồn nhập vào.” Tôn Hầu Tử tiếp lời: “Lão Tôn ta đã xuống âm tào địa phủ vô số lần rồi, hiểu khá rõ.”

“Vậy liệu có phải đang chuẩn bị cho tàn hồn không?” Giang Thái Huyền nói: “Ở đây có rất nhiều tàn hồn, nhìn chung vẫn có một hai tàn hồn có đủ thần trí.”

“Có thể, nhưng loại tàn hồn đó được sinh ra từ nhiều xác Thần như vậy, bình thường thì thần minh chẳng thèm đoạt xá, nhưng tạo ra một thi thể thần minh tràn đầy sinh khí, mạnh mẽ khi còn sống, không phải không thể.” Tôn Hầu Tử nói.

Đổi lại là hắn, gặp tình cảnh như vậy cũng chọn cách tương tự.

“Hay cứ trấn áp trước rồi tra hỏi?” Long Hạo đề nghị.

“Điệt nữ ngoan, lên đi.” Tiểu Hành Thiên lên tiếng.

“Ta lên ư? Thực lực Vân Tiêu tiền bối....”

Long Hinh Nhi biến sắc, còn chưa nói dứt câu đã bị cắt ngang: “Thế nào, không nghe lời thúc thúc? Thúc thúc vì ngươi mà đã dọn…”

“Ta làm!” Sắc mặt Long Hinh Nhi đen sì, ngươi có thể đừng nói nhắc tới câu này nữa được không?

Long Hinh Nhi bước ra một bước, sự xuất hiện của nàng lập tức kinh động tới sáu vị Thần Vương, họ đồng loạt nhìn sang chỗ nàng: “Ngươi là ai? Sao bọn ta lại không biết ngươi?”

Long Hinh Nhi không trả lời, sức mạnh Thái Dương Thái m dâng trào, thần lực trong cơ thể bộc phát, lạnh buốt và nóng rực song song, một chưởng bao trùm trời đất, uy áp từ Thần Vương đỉnh phong phủ đặc, khiến khí đen chung quanh tản ra.

“Thần Vương đỉnh phong ư?” Sáu người hơi biến sắc, nhưng không thấy sợ, sáu người họ liên thủ với nhau, trong thời gian ngắn Long Hinh Nhi không thể bắt được họ.

Có điều Long Hinh Nhi chẳng phải Thần Vương đỉnh phong thông thường, chỉ nghe một tiếng long ngâm kéo dài, thần quang màu vàng phóng ra, sau lưng Long Hinh Nhi lờ mờ xuất hiện ảnh ảo một con thần long, long uy cuồn cuộn, vượt xa Ngọc Long Thần Vương.

“Long tộc? Không phải, đây là uy áp của Long tộc cổ xưa!” Vẻ mặt sáu người đại biến, tức thì truyền đi một tin tức, thần lực trong cơ thể bộc phát, sáu người đồng thời xuất thủ, nhằm thẳng đến hướng Long Hinh Nhi.

Ầm

Song phương va chạm, thần uy cuồn cuộn, hư không nát vụn, xác Thần bị nghiền nát, ảnh ảo thần long ngâm lên một tiếng vang dội, gầm thét xông đến, sáu vị Thần Vương bay bật trở lại, thần huyết chảy đầy, sáu người sợ hãi nhìn Long Hinh Nhi.

“Long tộc cổ xưa đã bị diệt sạch từ lâu, sao lại có một kẻ xuất hiện ở đây?” Cường giả Thần Vương hậu kỳ khiếp sợ nhìn nàng, đậm vẻ kinh hoàng và khó hiểu.

“Thần phục!” Long Hinh Nhi vỗ song chưởng, sức mạnh Thái Dương Thái m dâng trào, hóa thành hai con thần long, thái dương chân hỏa thuần túy thiêu rụi hư không, sức mạnh thái âm đóng băng vạn dặm.

Nơi hai con thần long đi qua trải đầy uy thế vô song, xác Thần dưới đất nếu không bị đóng băng thì cũng bị thiêu rụi.

“Quá kém, tuy chứa đựng hai luồng thần lực lớn trong cơ thể, nhưng bản chất chỉ lấy thần lực Long tộc làm chủ, phát huy võ học Long tộc, vẫn chưa dung hợp hai luồng thần lực mãnh liệt kia hoàn toàn.” Vân Tiêu liếc mắt nhìn, đưa ra đánh giá.

“Sức mạnh Thái m kia nếu do Hằng Nga dùng, chỉ trong một chiêu giải quyết được chúng ngay.” Na Tra và Tôn Hầu Tử cũng lắc đầu.

Ba người Mộ Phong ngờ vực, Hằng Nga là ai? Lẽ nào còn ở trong phần mộ kia chưa chui ra sao?

Nhắc đến Hằng Nga, Giang Thái Huyền bèn ngầm truyền tin cho Hằng Nga, nhận được hồi âm nói nàng đã sắp đến Thái m Tinh, về phần Trư Bát Giới, Giang Thái Huyền chẳng buồn để ý đến.

“Có thứ gì đó đến đây.” Vân Tiêu lại nói.

Ầm

Lời vừa dứt, hư không chấn động, một bóng đen to lớn giáng lâm, khí đen cuồn cuộn, khí thế đầy trời, hư không cũng không sao chịu nổi, vỡ tung tóe.

“Ồ?” Long Hinh Nhi biến sắc, uy áp này, Thần Hoàng!

“Long Hinh Nhi sao?” Bóng đen vừa tới liền nhìn sang Long Hinh Nhi, không ngớt kinh ngạc, không phải Long Hinh Nhi này đã chết rồi hay sao? Sao còn sống sờ sờ đây? Lẽ nào đã phục sinh rồi?

“Ngươi là ai?” Long Hinh Nhi nhíu mày, nàng cũng không quen biết bóng đen kia.

“Ta là thúc thúc của ngươi đây.” Bóng đen cười khằng khặc đầy quái dị: “Long Hinh Nhi, ngươi đã quên rồi, ta là thúc thúc Long Uyên của ngươi đây.”

Long Hinh Nhi: “...”

Con mẹ chứ ở đâu ra ta có nhiều thúc thúc quá vậy? Ta có nhớ Long Uyên, nhưng tuyệt không phải dáng vẻ như ngươi.

Nhóm người Giang Thái Huyền: “...”

Thế này xem như Lý Quỷ gặp Lý Quỳ (*) chăng? Thúc thúc thật à?

(*) Ý nói hàng giả đụng phải hàng thật

“Chắc ngươi không định nói với ta rằng thập nhị Long Hoàng nhờ cậy ngươi, nhờ ngươi ngàn vạn năm sau đến bảo vệ ta đấy nhé?” Long Hinh Nhi biểu cảm như bị táo bón.

Bóng đen ngẩn người, ta mới nghĩ ra cái cớ để nói, sao ngươi đã biết trước con mẹ nó rồi? Ngươi đọc được suy nghĩ của ta sao?