Chương 1301 Thí nghiệm
Sau ba canh giờ, bên trong đã yên, Tôn Hầu Tử và Na Tra ngự không trở ra, Thánh Viên Vương xách sáu tôn Thần Vương, Vân Tiêu cũng ra ngoài, thần thái lãnh đạm: “Thứ kia chạy rồi, chắc không đến nữa đâu.”
“Nói thật đi, các ngươi ở đây để làm gì.” Long Hinh Nhi nhìn sáu tôn Thần Vương, lạnh lùng nói.
Sáu vị Thần Vương không dám giấu giếm, vội đáp ngay: “Bọn ta chỉ vận chuyển các thi thể có sinh cơ, muốn giúp vị Thần Hoàng kia tạo một thân thể mạnh mẽ, để cho hắn ta nhập vào, từ đó được sống lại.”
“Sống lại há dễ đến thế được?” Tôn Hầu Tử khinh khi cười nói: “Còn thân thể mạnh mẽ, tên kia nhập vào xác, nếu không làm hỏng xác coi như mắt lão Tôn mù.”
“Ngài nói rất đúng, khi trước có vài thân thể, nhưng vị kia vào nhập vào liền bị nổ tung tức khắc, vị kia luôn cảm thấy, nguyên nhân chính vì những thân thể này không đủ mạnh.”
Cường giả Thần Vương hậu kỳ vội nói: “Bọn ta không rõ sự tình, việc này là giao dịch của Thần Hoàng trưởng lão và vị kia, bọn ta chỉ phụ trách vận chuyển thi thể thôi.”
“Các ngươi hiểu được bao nhiêu về thứ kia?” Ngọc Chính Long hỏi.
“Bọn ta không biết gì nhiều, nghe trưởng lão nói, thứ đó do tàn hồn hợp lại tạo thành, không cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể ra uy ở trong đây.” Các Thần Vương nói: “Trưởng lão giao dịch với hắn ta, hình như là sẽ thu trận pháp ở đây để đến nơi khác để thí nghiệm.”
“Đến nơi khác thí nghiệm à?” Sắc mặt Ngọc Chính Long trầm xuống: “Ngươi có biết họ sẽ đi đâu thí nghiệm không?”
“Không biết, chỉ biết có rất nhiều nơi, nhưng đều thất bại hết, bởi vì vật liệu trận pháp khó tìm, loại thí nghiệm này cần rất nhiều thần minh bỏ mạng, hiện vẫn chưa thành công.” Thần Vương lắc đầu nói.
Ngọc Chính Long im lặng, sắc mặt rất u ám, không ngờ rằng mình chỉ được sinh ra từ một cuộc thí nghiệm.
“Thôi được, đã hỏi xong rồi, giao hết tài nguyên trên người các ngươi ra đây.” Long Hạo đã sớm không đợi được nữa rồi, lập tức giật lấy chiếc nhẫn của sáu người.
Lục lọi một hồi, ra lại là sáu tên nghèo túng.
“Đi thôi, tranh thủ vào đó đào hết thần dược bên trong, sáu tên này rất quen thuộc đối với nơi này, phụ trách đưa chúng ta đi tìm thần dược.” Tiểu Hành Thiên nói: “Ngoan ngoãn nghe lời, các ngươi sẽ được toàn mạng.”
“Nghe lời, bọn ta sẽ nghe lời mà.” Sáu vị Thần Vương vội nói, trước mặt mấy lão quái vật này, họ không dám làm gì.
Có sáu vị Thần Vương dẫn đường, đoàn người tiếp tục tiến vào bên trong tìm kiếm thần dược.
“Từ khi đạt thành giao dịch với vị kia ở nơi này, sau khi bố trí trận pháp, trưởng lão Thần Hoàng chưa từng xuất hiện lần nào nữa, tình cờ có một vị Thần Vương đỉnh phong đến đây, nghe nói là một trong Tứ Thần Vương gì đó.”
“Ta tình cờ được biết, hình như bởi vì một nguyên nhân nào đó mà Thần Hoàng không muốn ra, trừ khi có việc gì trọng đại.”
Thần Vương hậu kỳ thuật lại những gì mình được biết, thấy bọn họ đều đang lắng nghe mới tiếp tục kể: “Cứ cách một khoảng thời gian thì vị Thần Vương đỉnh phong kia sẽ đến đây một lần, mang tài nguyên đi, tiện thể xem xét thu thập thần dịch.”
“Xem xét thu thập à? Không trực tiếp đem đi luôn sao?” Giang Thái Huyền hỏi.
“Không có, họ chỉ phân phẩm chất thần dịch, cất riêng ra, thỉnh thoảng cho bọn ta một ít dùng để tu luyện, bọn ta cũng không biết họ định làm gì, có trận pháp bày bố, bọn ta không sao vào điều tra được.” Một vị Thần Vương khác lắc đầu nói.
“Nhanh chóng xử lý chỗ này đi.” Ngọc Long Thần Vương vội nói.
Số thần dịch kia cũng là tiền, tuy thủ đoạn có phần bất chính, nhưng để lại cho bọn chúng, chẳng biết chúng sẽ gây ra chuyện gì, chẳng bằng để họ đem bán cho rồi.
“Ở đây có ít thần dược, bọn ta biết bên kia có nhiều hơn, nhưng nơi đó rất gần hang ổ của vị trưởng lão Thần Hoàng kia.” Thần Vương hậu kỳ nói.
“Không sao cả, có thần dược thì được, cái tên Thần Hoàng gì đó, không phải địch thủ của bọn ta.” Tiểu Hành Thiên khinh thường nói.
Có Vân Tiêu ở đây, hoàn toàn có thể đánh hạ bất cứ tên thần kinh nào mà chẳng cần phí sức.
Không sai, bóng đen kia chỉ như một tên bệnh thần kinh, không biết đã tổ hợp của bao nhiêu tàn hồn, còn chưa dung hợp xong, vô số ý thức đang tranh quyền điều khiển chủ thể, mới giây trước còn cười hi hi, giây sau đã chửi con mẹ mi, nói bệnh thần kinh quả chẳng sai.
“Các lão tổ vẫn chưa khôi phục, đang rất cần thần dược, bất kể đẳng cấp nào cũng không thể bỏ qua, các ngươi nhớ cho kĩ đấy.” Mộ Phong trầm giọng nói.
“Phải, Phong ca nói rất đúng.” Sáu vị Thần Vương không cần mặt mũi gì nữa, uy nghiêm Thần Vương gì đó, vứt hết, ba người bọn Mộ Phong chính là người được đám lão quái vật này tin dùng, dám tỏ sắc mặt với bọn họ, cũng như tự chuốc chưởng vào mặt, đánh cho họ hoài nghi cuộc đời.
Long Hinh Nhi lặng lẽ theo sau, không nói một câu, luôn cảm thấy mấy vị thúc thúc lừa kinh thật, chút tài nguyên còn sót lại của mình bị họ lấy đi cả, mà chẳng thấy họ khôi phục một li một tí nào.
Tuy số thần dược, thần đan kia chẳng xem là thứ quý báu gì, nhưng đối với sự hư nhược của họ mà nói sẽ có ích rất nhiều, nhưng chẳng thấy chút dấu hiệu không phục nào cả.
Có lẽ nào vi nhiều người chia nhau nên mới không khôi phục được bao nhiêu chăng?
Nhưng số đan dược kia, cả Thần Đế yếu ớt cũng có thể khôi phục được một chút mà nhỉ? Ít nhất các ngươi cũng nên biểu lộ gì đó đi chứ?
Nếu Na Tra biết được suy nghĩ của nàng, chắc chắn sẽ nói cho nàng biết, trong thời kỳ mạnh nhất của y, mấy tên Long Đế gì đó y có thể đánh đến mười tên! Treo lên đập!
“Lão tổ, chỉ phát hiện một cây thần dược cấp Thiên Thần.” Một vị Thần Vương cung kính nói.
“Làm khá lắm.” Giang Thái Huyền lên tiếng tán thưởng, sau đó liền thôi, khen ngươi một câu được rồi, còn muốn gì nữa?
“Lão tổ, trước mặt là hang ổ của tên... bệnh thần kinh kia, ta từng thấy chỗ đó có thần dược cấp Thần Vương.” Thần Vương hậu kỳ mở miệng nói.
“Đi mau, đi mau.” Ngọc Long Thần Vương vội thúc giục.