← Quay lại trang sách

Chương 1302 Lão Tôn không biết

Hang ổ của bóng đen là một thần điện, nơi này do bằng hữu của người kia xây cho hắn, bản thân hắn không có vật liệu xây.

Bấy giờ bóng đen đang ở trong thần điện, hiện tại hắn đang rất yếu, trận chiến với Vân Tiêu không khiến hắn chịu thương tích bao nhiêu, chủ yếu vì các tàn hồn tranh quyền làm chủ dẫn đến việc hắn bị thương tổn nhiều.

“Ngậm miệng!” Một tiếng quát vang dội, bóng đen nóng nảy đi qua đi lại trong thần điện: “Chúng ta là một thể, cũng vì các ngươi nên trận chiến khi nãy ta mới bị thảm bại, các ngươi còn chưa thông suốt sao, hợp thành một thể, bản thần sẽ dẫn dắt các ngươi vào Đế cảnh.”

“Nói dễ nghe quá nhỉ, tại sao không phải là các ngươi nhập vào bản thần?” Một tiếng cười lạnh truyền ra từ trong cơ thể bóng đen.

“Tại sao bản thần không phải người dẫn dắt các ngươi?”

Trong chốc lát, trong cơ thể bóng đen đã xảy ra hỗn loạn kịch liệt, vô số tàn hồn biến động kịch liệt, suýt chút đã siết chặt hắn.

“Các ngươi...”

“Ê, làm phiền chút, thần dược cấp Thần Vương của ngươi đâu rồi?”

Chính vào lúc bóng đen định dùng ba tấc lưỡi của mình để thuyết phục đám tàn hồn trong cơ thể, nhóm người Giang Thái Huyền đã đến nơi, Tiểu Hành Thiên nghi hoặc vào hỏi.

Bóng đen: “...”

Các ngươi xem thường tàn hồn không phải thần à? Mẹ kiếp, ta đã về đến hang ổ của mình rồi mà các ngươi còn tìm tới tận nơi sao? Các ngươi cảm thấy ta dễ bắt nạt à?

“Tên thần... thần kinh kia, ngươi qua đây xem nào, bọn ta nghe nói ngươi có thần dược cấp Thần Vương.” Thánh Viên Vương chỉ tay vào bóng đen, lạnh giọng nói.

Thần là thần, cái gì mà thần kinh hả?

“Các ngươi ép Thần quá đáng!” Bóng đen giận quát một tiếng, các tàn hồn trong cơ thể cũng đồng loạt nổi giận.

Hiếp người quá đáng, không các ngươi đã tìm đến cửa rồi, ngươi hái thần dược thì ta cũng mặc, tung hoành ngang dọc cũng kệ ngươi, nhưng các ngươi đánh đến cửa thì cũng quá đáng lắm rồi, ta còn chưa sợ đâu đấy!

“Đại Thánh.” Giang Thái Huyền nhàn nhạt nói.

Hai mắt Tôn Hầu Tử phóng tinh quang, lòng bàn tay lờ mờ xuất hiện các văn tự thần bí, ngoài các Thần Ma trong đạo tràng, người khác đều không hiểu.

Nhưng những dòng văn tự kia thần kia vô cùng, tràn đầy quỷ khí âm u, bóng đen cả kinh, đôi mắt chăm chăm nhìn những dòng văn tự kia: “Trên bàn tay ngươi là thứ gì vậy?”

“Quỷ Thần Thiên.” Tôn Hầu Tử cười khẩy một tiếng, nói: “Thần có đạo của Thần, quỷ có đạo của quỷ, ngươi muốn tái sinh, lão Tôn ta biết tận mười tám cách tái sinh, ngươi muốn học cách nào?”

Bóng đen sững sờ, còn chưa đợi hắn mở lời, trong cơ thể đã truyền ra đủ loại âm thanh: “Học hết, học hết, ngươi dạy bọn ta cách tái sinh, bọn ta cho ngươi thần dược.”

“Tiếc thay, cả mười tám cách lão Tôn ta đều không biết (*).” Tôn Hầu Tử lắc đầu.

(*) Biết ở trên là biết đến, biết ở đây là biết dùng

Tàn hồn: “...”

Không phải ngươi đã nói ngươi biết mười tám cách tái sinh sao? Văn tự trên tay ngươi đối với bọn ta mà nói có sức hấp dẫn cực kì lớn, con mẹ nó ngươi đã lấy ra, bọn ta tin cả rồi thì ngươi lại bảo với bọn ta rằng ngươi không biết hả?

“Con khỉ này cũng biết nói đùa cơ đấy.” Na Tra bĩu môi, Tôn Hầu Tử quả không biết thật, từng xuống địa phủ cũng không có nghĩa là sẽ tinh thông mấy loại công pháp ấy, địa phủ cũng đâu phải đồ bỏ, vị kia lợi hại lắm đấy.

Vả lại, mấy tàn hồn khiếm khuyết kia kể như cũng lợi hại, một khi rời khỏi nơi đây, không có trận pháp bức ép hợp thể, có thể hiện hình hay không cũng khó nói, muốn tái sinh, trừ khi là mấy Thần Ma Tiên Thiên kia thì họa chăng mới có năng lực ấy, đương nhiên, đó cũng phải là một Thần Ma đã khôi phục thực lực đến trình độ nhất định.

Nếu vừa ra đã có thể giúp mấy tàn hồn này sống lại được, họ chỉ biết một người, Hậu Thổ Nương Nương của địa phủ, chúa tể lục đạo luân hồi, đừng nói tàn hồn, dù chỉ còn một chút chân linh cũng có thể giúp ngươi trở lại với thế gian!

“Tuy lão Tôn ta không biết thực hiện, nhưng cũng không đồng nghĩa với việc không có cách gì giúp các ngươi sống lại.” Tôn Hầu Tử lại nói: “Lão Tôn ta có một quyển công pháp, có thể giúp các ngươi chuyển tu thần hồn, một ngày nào đó ắt có thể...”

“Ắt có thể hồi sinh?”

“Ngươi bị ngáo à? Lão Tôn ta đã nói rồi, không giúp các ngươi hồi sinh được, cùng lắm chỉ giúp tàn hồn của các ngươi khôi phục chút đỉnh thôi.” Tôn Hầu Tử cười lạnh nói, mấy tàn hồn các ngươi sống được bao nhiêu năm rồi thế, để tái sinh mà không có một khoản tiền lớn, chỉ dựa vào một bộ công pháp thì đúng chỉ như nằm mơ.

“Giúp tàn hồn của bọn ta khôi phục ư?” Tuy chỉ được thế nhưng bóng đen vẫn rất xúc động, tàn hồn khôi phục vậy khác gì với tái sinh đâu? Chỉ cần thần hồn khôi phục viên mãn, họ hoàn toàn có thể tìm một thân thể hoặc thần minh để chiếm lấy cơ thể rồi trở về với thế gian!

Họ vốn không để ý rằng, chỉ vài ba chữ, cộng thêm chút hiểu biết của Tôn Hầu Tử và một đoạn khẩu quyết chỉ có thể giúp họ không phục một chút, chứ không phải khôi phục hoàn toàn.

“Muốn học không? Lấy thần dược ra trao đổi đi.” Long Hạo nói.

“Người chắc chắn sẽ truyền công pháp cho bọn ta chứ?” Trong cơ thể bóng đen lại có vô số giọng nói truyền ra.

“Truyền... À thôi, để lão Tôn ta viết ra, truyền công với một tên thần kinh thì phí công quá.” Tôn Hầu Tử điểm tay, chớp mắt, mé bên thần điện đã hiện ra một đoạn khẩu quyết: “Từ từ học nha.”

Nếu truyền công trực tiếp, quỷ mới biết hắn đã truyền cho tàn hồn nào, vẫn nên viết ra tốt hơn, cho bọn chúng từ từ xem thì tốt nhất.

“Thần dược nằm ở hậu điện, các ngươi tự đi tìm đi.” Bóng đen ném ra một câu, rồi lập tức ngồi trước khẩu quyết, hai mắt nhìn trân trân.