Chương 1303 Oẳn tù tì
Đoàn người đi tìm thần dược, Giang Thái Huyền cùng Vân Tiêu và cả Long Hinh Nhi thì ở lại.
“Không biết nên xưng hô các hạ thế nào? Tại hạ Giang Thái Huyền, người ta thường gọi tràng chủ.” Giang Thái Huyền nói.
“Ngươi đang nói với ai?” Bóng đen nhìn hắn với vẻ mặt bối rối, sau đó tỏ vẻ khó chịu nói: “Đừng quấy rầy ta, ta đang ghi nhớ khẩu quyết.”
Giang Thái Huyền: “...”
Thế mà ta quên mất việc trong cơ thể ngươi có ý thức của rất nhiều tàn hồn.
“Người viết khẩu quyết chính là Tề Thiên Đại Thánh, hảo hữu chí thân của ta.” Giang Thái Huyền lại nói: “Có lẽ còn có khẩu quyết tuyệt hơn nữa.”
“Tề Thiên Đại Thánh à? Tràng chủ đạo tràng Giang Thái Huyền ư?” Bóng đen lại quay người nhìn về phía hắn: “Có khẩu quyết hay hơn sao? Ngươi bằng lòng cho ta?”
“Bản tràng chủ muốn hỏi rõ một việc, thật ra năm xưa đã xảy ra chuyện gì.” Giang Thái Huyền cất lời nói, phía bên kia, Long Hinh Nhi cũng căng thẳng nhìn chằm chằm vào bóng đen, chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Năm xưa ư?” Bóng đen rơi vào trầm tư, một mớ âm thanh lộn xộn truyền theo sau: “Năm xưa ấy à, ta cũng quên mất rồi, hình như là một trận đại chiến thì phải?”
“Phải nói sự tình năm xưa thảm khốc vô cùng, bằng vào sức một mình bản hoàng đã càn quét các cường giả Long tộc, giết chết một tôn Long Hoàng...”
“Năm xưa, bản hoàng càng thê thảm hơn, còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã bị một đám rồng vây công rồi...”
“Năm đó...”
“...”
Giang Thái Huyền ngơ ngẩn, Vân Tiêu lườm mắt nhìn y một cái, giữa ngươi và một tên bệnh thần kinh thì có gì đáng để nói chứ, tràng chủ, ngươi cũng thiểu năng trí tuệ rồi à?
Long Hinh Nhi cạn lời, nàng cũng chẳng biết phải nói thế nào, hỏi một đám tàn hồn về chuyện này thì biết được gì chứ, biết được trận chiến năm xưa khốc liệt vô cùng sao?
Chôn vùi bấy nhiêu vị Thần, lý nào không khốc liệt cho được?
“Từng người lần lượt nói được không, ta biết nghe ai đây?” Giang Thái Huyền cau mày nói.
“Để ta tính thử xem, bọn ta có bao nhiêu người thì ngươi phải nghe bấy nhiêu lần.” Bóng đen lẩm nhẩm nói.
Mặt Giang Thái Huyền đen lại, giao tiếp với một kẻ bệnh thần kinh quả nhiên có phần khó khăn thật: “Ngươi chỉ cần nói cho ta biết nguyên nhân của trận đại chiến, có tin tức gì của thập nhị Long Hoàng không là được, à còn cả tin tức Long Đế nữa.”
“Nguyên nhân của trận đại chiến à?” Bóng đen trầm mặc, các tàn hồn trong cơ thể hắn cũng trầm mặc nốt, tiếp sau đó lại mơ hồ đáp: “Ta cũng muốn biết nguyên nhân, ta đã suy nghĩ về vấn đề này rất nhiều năm rồi.”
“Còn thập nhị Long Hoàng và Long Đế hả? Không biết họ chạy đi đâu rồi nữa.”
Được rồi, chẳng có chút tin tức nào hữu dụng cả, mấy tàn hồn này đúng là tàn thật.
Long Hinh Nhi thất vọng tràn trề, trong lòng lại thầm thở phào nhẹ nhõm, ít nhất, không nghe được tin thập nhị Long Hoàng đã mất, về phần Long Đế thì nàng có biết được chút ít.
“À phải, vị Thần Hoàng thực hiện giao dịch với các ngươi đấy, các ngươi biết được bao nhiêu về hắn?” Giang Thái Huyền đột nhiên hỏi.
“Vị Thần Hoàng kia? Chẳng biết gì nhiều, chỉ mới gặp mặt một vài lần thôi.” Bóng đen nói.
Giang Thái Huyền gật gật đầu, lại hỏi: “Vậy thực lực của hắn thì sao, ngươi cũng không biết à? Hắn định làm gì, ngươi cũng không biết luôn sao?”
Bóng đen lắc đầu, lại có giọng nói của tàn hồn truyền ra từ trong cơ thể hắn: “Rốt cuộc ngươi có định truyền khẩu quyết hay hơn cho bọn ta không thế?”
“Ta không biết khẩu quyết gì hết.” Giang Thái Huyền thản nhiên nói.
Bóng đen: “...”
Long Hinh Nhi không nhìn nổi nữa rồi, tính cách các người đều thối như vậy sao, trước tiên dụ dỗ người ta, đợi đến khi họ ngập tràn hi vọng thì ngươi ném ra một câu, ta không biết?
Ngươi như vậy là thành tâm à?
“Tiểu tử, ta phải giết ngươi.”
“Khụ, không biết thì thôi, bọn ta không làm khó ngươi.”
“Phải, bọn ta tuyệt đối không làm khó ngươi đâu.”
Bỗng chốc từ trong cơ thể bóng đen lại truyền ra một loạt âm thanh, có kẻ muốn giết, có người tỏ ý không làm khó, không biết thì thôi, hết cách, Vân Tiêu còn đứng ở kia, đánh sao nổi.
“Thật ra ta vẫn còn một cách, có thể giúp các người chung sống hài hòa hơn chút.” Giang Thái Huyền nói.
“Cách gì vậy?”
“Thiểu số phục tùng đa số, mỗi khi giải quyết một việc gì đó, các người cứ bỏ phiếu mà quyết định, ý kiến được tán đồng nhiều thì làm, phản đối nhiều thì không làm.” Giang Thái Huyền nói: “Cứ vậy thì các người cũng không cần động một chút tranh cãi nhau.”
“Ngươi nói cũng đúng lắm.” Các tàn hồn lần lượt gật đầu: “Hồi trước bọn ta từng thử nghiệm rồi, nhưng đều thất bại cả, không ai chịu phục ai.”
“Không phục? Số đông đánh cho số ít phục thì thôi, chẳng lẽ các ngươi không biết Thần giới lấy thực lực làm trọng sao? Trong lúc thực lực không hơn kém nhau bao nhiêu, vậy phải xem ai gọi được nhiều người đến giúp hơn, nhân số sẽ quyết định.” Giang Thái Huyền kiên nhẫn giảng dạy: “Như thế là tốt cho các người, mặt khác, ta còn giúp các người nghĩ ra một chủ ý rất hay, oẳn tù tì.”
“Với tình trạng của các người rất hợp với trò này, một người cũng chơi được, trò oẳn tù tì này dựa cả vào vận may, các người phải hiểu...”
Long Hinh Nhi: “...”
Không hổ là lão quái vật thiên niên kỉ, chắc vì có quá nhiều thời gian nhàm chán nhỉ? Dốc tâm tìm tòi nghiên cứu cái trò vô bổ ấy, chắc ngươi cũng kìm nén nhiều ha.
Vân Tiêu đã nghe không nổi nữa rồi, tràng chủ, thật tình cả tên bệnh thần kinh cũng không buông tha, cẩn thận đùa chết đám tàn hồn đó đấy.
“Tiểu Hành Thiên, ngươi ra đây, qua chỗ này chút nào.” Giang Thái Huyền truyền tin.
Tiểu Hành Thiên nhanh chân chạy qua, còn chưa lên tiếng thì trong đầu đã vang lên tiếng của Giang Thái Huyền, đi đến bên cạnh bóng đen: “Chúng ta cùng chơi một trò chơi nhé?”
“Ta phải tu luyện, không có hứng thú chơi đùa với một đứa con nít.” Bóng đen lạnh giọng nói.
“Lẽ nào ngươi không muốn biết ta sống lại bằng cách nào sao?” Tiểu Hành Thiên cười nói: “Bọn ta đều tái sinh từ hàng thiên niên kỉ đấy.”
“Chẳng phải các ngươi đã nói không biết cách tái sinh hay sao?” Giọng nói được truyền lại từ trong cơ thể bóng đen đưa ra nghi vấn: “Ngươi định lừa ta à?”
“Lừa ngươi hả? Bọn ta nói không biết thì ngươi tin thật sao? Vậy bọn ta làm sao sống lại như bây giờ được thế?” Tiểu Hành Thiên khinh thị nói: “Bây giờ nếu ngươi cùng ta chơi một trò chơi, ta sẽ nói cho các ngươi biết ta tái sinh bằng cách nào.”
“Thật chứ?” Bóng đen do dự, mong muốn tái sinh của hắn thiết tha vô cùng, nếu có cơ hội ấy, bọn hắn tuyệt đối sẽ nắm bắt lấy.
Có điều tên nhóc này thật ra có biết cách tái sinh hay không, lời từ miệng mấy tên này thốt ra có câu nào thật hay không?
“Đương nhiên, một lời nói của bản thần đáng giá ngàn vàng, nói được làm được, nhưng có một chuyện thế này, nếu các ngươi không thắng được ta, vậy thì ta sẽ không nói cho các ngươi biết.” Tiểu Hành Thiên nói.
“Trò chơi gì? Chỉ cần không phải oẳn tù tì thì ngươi cứ nói.” Có giọng nói truyền ra từ trong cơ thể bóng đen.
Trò oẳn tù tì đích thật có phần dựa vào vận may quá nhiều, dùng thần lực là việc không thể nào, bởi Vân Tiêu vẫn còn đứng bên kia.