Chương 1304 Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn
“Trò chơi này rất đơn giản, nó chính là bất luận các ngươi lấy ra bất kì công pháp nào, bản thần đều sẽ lấy nó làm cơ sở, trong ba tức (*), sáng tạo ra một bộ công pháp mới, gồm có võ kỹ.” Tiểu Hành Thiên ngạo nghễ nói.
(*) Ba nhịp thở
Long Hinh Nhi thất kinh, ngươi đang nói đùa sao, có bản lĩnh này cơ à? Cả Thần Đế cũng không cách nào dám khoác lác mấy câu như thế đấy biết không?
Ngươi cố ý cho bọn chúng cơ hội được tái sinh?
“Được, mong ngươi đừng nói hai lời, bằng không, bọn ta tuyệt đối sẽ đồng lòng đối phó ngươi.” Bóng đen lạnh lùng nói.
“Nếu các ngươi thắng ta chắc chắn sẽ nói cho các ngươi biết.” Tiểu Hành Thiên trầm giọng nói: “Đương nhiên, nếu các ngươi không thắng nổi, vậy ấy là việc của các ngươi, phải xem năng lực của các ngươi rồi, đây là cơ hội dành cho các ngươi đấy, hi vọng các ngươi có thể nắm bắt.”
“Bản hoàng sẽ ra ba mươi chiêu võ học cấp Thái Thượng trước, ngươi sáng tạo cho ta xem, ba tức, ngươi chỉ có thời gian ba tức đấy!” Bóng đen cười lạnh nói.
“Cứ ra chiêu đi.” Tiểu Hành Thiên cao ngạo lạnh lùng nói một câu, tràn đầy tự tin.
“Ta chỉ truyền cho ngươi, người khác không được xem.” Bóng đen liếc mắt nhìn Vân Tiêu, một vệt ánh sáng nhạt nhập vào đầu Tiểu Hành Thiên.
Tiểu Hành Thiên cả mừng, sử dụng thẻ võ đạo, bắt đầu dung hợp, trong chớp mắt đã có một chiêu mới xuất hiện, tiện tay biểu diễn một phen: “Được chứ?”
“Có thể sáng tạo được thật à? Võ kỹ này tuyệt đối vào hàng tuyệt đỉnh trong cấp Thái Thượng, càng lợi hại hơn ba mươi chiêu kia.” Bóng đen cả kinh nói.
Long Hinh Nhi cũng sửng sốt bàng hoàng, còn có năng lực thế này sao?
“Lại lần nữa, lần này sẽ là công pháp.” Bóng đen lại nói.
Giang Thái Huyền an tĩnh quan sát màn biểu diễn của Tiểu Hành Thiên, phen này, ắt hẳn có thể vắt kiệt công pháp từ tên bệnh thần kinh này rồi.
Các tàn hồn trong cơ thể bóng đen khiếp sợ không thôi, dáng vẻ tươi cười trên nét mặt Tiểu Hành Thiên thì kéo dài không ngớt, tuy tốn kém mất không ít thẻ suy diễn, nhưng những võ kỹ thu được, thêm phần hợp thành, chắc chắn có thể lấy lại vốn.
Long Hinh Nhi thì đã nhìn đến ngây người từ nãy giờ, vị tiểu thúc thúc này liệu có quá đáng sợ rồi hay không?
Nhóm người Tôn Hầu Tử đã quay trở lại, Ngọc Long Thần Vương rất bình tĩnh, thấy Tiểu Hành Thiên xoay cho bóng đen chóng mặt, mãi đến cuối cùng, công pháp của bóng đen đã cạn, cũng chẳng làm khó được Tiểu Hành Thiên.
“y, xem ra ngươi không nắm bắt được cơ hội này rồi.” Tiểu Hành Thiên ảo não thở dài, trên mặt mang vẻ tiếc nuối: “Do bản thân ngươi không có bản lĩnh đấy nhé.”
Bóng đen đã nghệch mặt hoàn toàn, ngươi lợi hại như thế, sao năm xưa ta chưa từng nghe nhắc đến vậy?
“Còn công pháp nữa không? Nếu hết rồi thì bọn ta phải đi đây, thần dược ở chỗ này của ngươi cũng hết sạch rồi.” Tiểu Hành Thiên lại nói.
Bóng đen đã không nói nên lời nữa rồi, đọ thế nào được? Bọn ta đều là tàn hồn, những công pháp và võ kỹ nhớ được không nhiều, lấy đâu ra vô cùng vô tận để đọ với ngươi?
“Tạm biệt.” Thấy đã vắt cạn giá trị, Tiểu Hành Thiên quả quyết rời đi.
Những người còn lại cũng quay người bỏ đi, dù bóng đen không cam lòng nhưng lại không dám ngăn, Vân Tiêu vẫn còn đó cơ mà.
“Thấy ngươi tội nghiệp như vậy, thôi ta sẽ nói cho ngươi biết vậy, ta tu luyện Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn Công, quyển công pháp này giúp ta trở lại với thế gian sau hàng thiên niên kỉ.” Tiểu Hành Thiên ngạo mạn nói, rồi nối gót đoàn người bỏ đi.
“Thiên Thượng Địa Hạ Duy Ngã Độc Tôn là cái gì?” Bóng đen thì thào lẩm nhẩm, chưa từng nghe qua!
“Rốt cuộc ta khiếm khuyết bao nhiêu thần hồn, tại sao ta không có phần ký ức này?” Bóng đen cau mày.
“Bọn ta cũng không có.” Các tàn hồn khác lần lượt biểu thị, không chỉ ký ức của ngươi khiếm khuyết mà cả bọn ta cũng vậy.
“Tiểu điệt nữ hộ pháp, Mộ Phong, ngươi cùng họ chờ ở bên ngoài, bọn ta phải khôi phục.” Thánh Viên Vương nói.
“Vâng.” Mộ Phong cung kính nói.
Long Hinh Nhi không nói gì, lặng lẽ đứng một bên.
Thấy họ đi vào một phần mộ, rồi đậy kín lại, Long Hinh Nhi có muốn xem cũng không thể xem được tình hình bên trong, không nén được nhìn sang Mộ Phong: “Mộ Phong, ngươi hiểu được bao nhiêu về mấy vị thúc thúc của ta?”
Lòng nàng trước giờ vẫn hoài một mối nghi, khi trước không tìm ra đầu mối, nay nhân lúc họ bế quan khôi phục, vừa hay có thể hỏi thử Mộ Phong, người đã ở cùng họ khá lâu.
Mộ Phong ngây người, mấy vị là đó thúc thúc của ngươi, ngươi hỏi ta làm gì?
“Đối với mấy vị lão tổ đại nhân họ, ta cũng không biết được bao nhiêu.” Mộ Phong nghĩ ngợi rồi nói: “Nhưng mà các vị đại nhân thực sự rất lợi hại, còn biết điều chế Hỗn Độn Đan và biến đổi thiên phú của bọn ta nữa.”
“Biến đổi thiên phú?” Sáu vị Thần Vương cả mừng, vội vàng nhìn sang hắn.
“Đúng vậy đó, chỉ cần tận tâm làm việc thì sẽ được ban thưởng.” Dư Hoằng tiếp lời: “Bọn ta đã từng được thưởng rồi, Hỗn Độn Đan kia thần kỳ lắm, còn có thể bù đắp vào căn cơ khiếm khuyết, tôi luyện thần hồn.”
Biến đổi thiên phú, tôi luyện thần hồn, bù đắp căn cơ ư? Chỉ dựa vào một viên đan dược?
Trong mộ, Giang Thái Huyền mở cuộc giảng đạo cho mọi người, người giảng đạo lần này là Na Tra.
Trong lúc đang nghe đạo, bỗng Giang Thái Huyền nghe tiếng Hằng Nga vang lên trong tiềm thức của mình: “Tràng chủ, ta đã đến Thái m Tinh (*), không gặp được Trư Bát Giới.”
(*) Mặt trăng
“Không gặp được thì thôi đi, có manh mối gì về lõi mặt trăng không?” Giang Thái Huyền truyền âm hỏi.
“Ta đã cảm ứng được nơi lõi mặt trăng, nếu không có gì ngoài dự đoán, hôm nay tất sẽ tiến vào trạng thái bế quan, nhanh thì mười ngày, trễ phải nửa tháng thì mới tỉnh lại.” Hằng Nga đáp.
“Được, ta đợi tiên tử trở về.” Giang Thái Huyền trả lời.
“Tràng chủ, sau nửa tháng nữa, Hằng Nga mời người đến mặt trăng tham quan.” Hằng Nga để lại một câu rồi không thấy hồi đáp nữa.
Mời ta đến tham quan mặt trăng trăng? Nói thế nghĩa là mời ta bay đến cung trăng à? Trong lòng Giang Thái Huyền gợn dậy chút bồn chồn, hai lão trọc Bát Giới và Đường Tăng thì bỏ đi, hai tên đó nhìn ta và Hằng Nga bay lên cung trăng là được rồi.
Giang Thái Huyền liên lạc với Trư Bát Giới, chì nhận lại câu trả lời lúng búng mệt mỏi: “Tràng chủ, đừng quấy rầy lão Trư, một thời gian nữa thôi lão Trư đã có thể lên cung trăng được rồi.”
“Sao giọng nói của ngươi nghe như đang say ngủ vậy? Có phải ngươi nằm ngủ giữa đường không thế hả, mẹ nó?” Giang Thái Huyền cáu giận, đã nói vì tình yêu đâu, cái bệnh lười biếng trốn việc giữa đường của ngươi lại tái phát rồi đó hả?
“Tràng chủ, ngươi đừng nói bậy, lão Trư chỉ bôn ba đường xá nên sinh mệt thôi.” Trư Bát Giới vội đáp ngay: “Không nói nữa, lão Trư tiếp tục lên đường đây, tranh thủ đến cung trăng trước Hằng Nga tiên tử.”
Giang Thái Huyền: “...”
Còn lâu ta mới nói cho ngươi biết, Hằng Nga đã chuẩn bị bế quan rồi, này thì ngủ, còn dám bảo bôn ba đường xá mệt nhọc hả? Ta tin ngươi mới lạ!