← Quay lại trang sách

Chương 1322 Nhiều năm không gặp

Phượng Vũ vừa đi, sắc mắt Long Thừa Hám cũng thay đổi, lên tiếng nói: "Cái người gì kia, lại đây một chút."

"Tiền bối, có gì phân phó?" Thiếu niên ăn mặc dọa người đi đến, sợ hãi nói.

"Ta hỏi ngươi, nhị trưởng lão của các ngươi có bảo khố riêng hay không?" Long Thừa Hám thấp giọng hỏi.

Thiếu niên: "..."

Ngươi chắc chắn ngươi không nói đùa với ta đó chứ? Là nhị trưởng lão bảo ngươi thăm dò sự trung thành của ta sao?

"Không có, chuyện của nhị trưởng lão, tiểu nhân không biết." Thiếu niên trả lời, lại nói thêm câu: "Tiểu nhân trung thành với nhị trưởng lão, trung thành với Phượng Hoàng tộc cả đời."

"Không sai, trung thành thì tốt." Long Thừa Hám tán thưởng một tiếng, vung tay lên, trực tiếp đánh thiếu niên ngất xỉu, nhanh chân bước ra ngoài.

Long Thừa Hám đi thẳng tới gian phòng của Phượng Vũ, mảy may không có chút dè chừng, ông ta tìm kiếm khắp nơi, chỉ cần có đồ vật giá trị thì đều không buông tha, đồng thời dò xét cả phòng, nhìn xem có mật đạo nào bên trong hay không.

"Có câu thỏ khôn có ba hang, lão già này thế mà không chừa đường lui cho mình, hay là không ở nơi này nhỉ?" Long Thừa Hám tìm nửa canh giờ, cũng không tìm được mật đạo nào.

Nếu như đối phương muốn diệt đi Phượng Hoàng tộc, đến lúc đó Phượng Vũ muốn dẫn tộc đàn chạy trốn, quang minh chính đại chạy ra ngoài hiển nhiên không thích hợp, chỉ có thứ như mật đạo mới là thích hợp nhất.

Long Thừa Hám chau mày đứng dậy rời đi, có lẽ là mình nghĩ nhiều quá rồi, dù sao đến lúc đó Phượng Hoàng tộc cũng đã bị diệt, Phượng Vũ trực tiếp rời đi cũng không phải không có khả năng.

Két

Cửa phòng vừa mở ra, Long Thừa Hám sững sờ, chỉ thấy mặt Phượng Vũ đen lên đứng ở trước cửa, âm trầm như nước: "Thương Vương, ngươi rốt cuộc có ý gì?"

Đến tột cùng ngươi tới đây làm gì? Đến tột cùng là tới giúp ta, hay là gieo tai vạ cho ta vậy?

Mẹ nó ta vừa ra ngoài một hồi, ngươi đã đánh ngất thủ hạ của ta, chạy đến phòng ta làm gì? Ngươi thật sự là đồng đội của ta à?

"Kiểm tra." Long Thừa Hám nghiêm mặt nói, tuyệt không khẩn trương: "Sắp động thủ tới nơi rồi, bản vương nhất định phải xác nhận xem ngươi có bị người khác giám thị hay không, gian phòng có đồ vật nào đó bị người giở trò hay không."

"Thật sao?" Phượng Vũ nhíu nhíu mày, hiển nhiên có chút không tin, nhưng Long Thừa Hám nói như vậy, hoàn toàn hợp tình hợp lý.

Hắn chỉ là Thần Vương sơ kỳ che giấu tu vi, bình thường không dám bại lộ, nếu như Phượng Hoàng lão tổ thật sự có tâm tư gì, hoặc lưu lại thủ đoạn gì đó, hắn cũng không phát hiện được.

"Không sai." Long Thừa Hám gật gật đầu, ta tới kiểm tra thật, ừm, kiểm tra ngươi có đường chạy trốn hay không.

"Ta che giấu rất kỹ, không cần Thương Vương lo lắng, mong Thương Vương chớ có làm loạn, nghỉ ngơi dưỡng sức, chờ thời cơ đến là có thể động thủ." Phượng Vũ mặt âm trầm nói.

"Yên tâm, bản vương sẽ không làm loạn, vừa rồi kiểm tra một phen, không có vấn đề." Long Thừa Hám đứng dậy rời đi.

Sắc mặt Phượng Vũ khó coi đi vào gian phòng xem xét, vừa bước vào hắn lập tức sầm mặt, bừa bãi lộn xộn, mẹ nó, ấm trà ta đặt ở đây đâu? Đó là thần khí cấp Thần Nhân, lẽ nào bị tên kia lấy đi rồi sao?

Mẹ nó đến cùng tên này là Thần Vương đỉnh phong, hay là nghèo khổ đỉnh phong vậy?

Tại sao vị đại nhân kia lại phái tên hề này đến đây?

Long Thừa Hám thành thật ngồi trong phòng, suy tư xem tiếp theo nên làm như thế nào, tuy đã lấy được dược điền, nhưng đấy chỉ là một phần nhỏ, phần chính ở trên tay Phượng Vũ và Phượng Hoàng lão tổ.

Hay là, trực tiếp trói Phượng Vũ lại nhỉ? Cho người thay thế thay Phượng Vũ?

Ý nghĩ này vừa nổi lên, trong lòng Long Thừa Hám bèn không ngừng ngẫm nghĩ về nó, ông ta liên hệ nhóm Giang Thái Huyền, thương lượng về tính khả thi của hành động này.

Giang Thái Huyền nhận được tin của Long Thừa Hám, trả lời một câu: "Chờ một chút nữa xem, Phượng Vũ mời Thần Vương, chúng ta còn không biết rõ trong đó có người của hắn hay không, nếu như một khi đánh rắn động cỏ, sẽ chỉ làm đối phương động thủ sớm hơn."

"Ngoại trừ Phượng Hoàng lão tổ, thì tài nguyên của Phượng Hoàng tộc đều nằm trong tay Phượng Vũ." Long Thừa Hám nói, nhất định phải tóm được Phượng Vũ này.

"Đừng chỉ nhìn chằm chằm Phượng Hoàng tộc, Phượng Vũ sẽ nghênh đón những Thần Vương kia đến ngay thôi, những tên kia cũng là kẻ giàu có." Giang Thái Huyền bình tĩnh nói.

"Những Thần Vương kia sao? Tài nguyên của bọn họ, sợ là không dễ lấy, bằng không, chúng ta đợi bọn họ chết hết rồi lại chạy ra, lấy không tài nguyên của bọn họ được không?" Long Thừa Hám nói.

"Làm vậy không ổn, tới lúc đó mới lấy thì đã muộn rồi." Giang Thái Huyền nói, cho đến lúc đó mới nghĩ đến tài nguyên, chưa chắc có thể lấy được, hơn nữa tính mạo hiểm quá lớn, những Thần Vương kia cũng chưa chắc sẽ chết.

"Thần Vương Cự Nhân tộc đến."

"Thần Vương Thiên Thần tộc đến."

"Đế Thần Thần Vương..."

Từng danh xưng của Thần Vương truyền đến, một đám Phượng Hoàng ngự không tiến lên, nghênh đón vô số Thần Vương.

"Đế Thần cũng chạy tới đây sao?" Giang Thái Huyền thì thào một câu, nhưng không có đi qua.

"Nhị trưởng lão Phượng Hoàng tộc Phượng Vũ, cung nghênh chư vị Thần Vương, lão tổ đang ở đất tổ xử lý việc xây dựng, không có thời gian đến đây, mong chư vị thứ tội." Phượng Vũ mở miệng nói.

"Không sao." Đế Thần Thần Vương thờ ơ khoát tay.

"Mời Chư vị Thần Vương vào bên trong, tộc ta đã chuẩn bị xong tiệc rượu." Phượng Vũ đưa tay làm dấu mời.

Mấy vị Thần Vương gật gật đầu, theo Phượng Vũ rời đi, một đám Phượng Hoàng ở phía xa nhìn, không dám đến gần.

"Có tiệc rượu, sao có thể không gọi ta?" Long Thừa Hám không biết chạy ra từ chỗ nào, bất mãn nói.

Phượng Vũ: "..."

Đã nói ngoan ngoãn đợi kia mà? Tại sao ngươi lại chạy ra ngoài? Có ai kéo tên này đi không?

"Vị này là ai vậy?" Ánh mắt mấy vị Thần Vương khựng lại, đồng loạt nhìn về phía Long Thừa Hám, thế mà bọn họ lại nhìn không ra nông sâu của ông ta, chỉ cảm thấy bí hiểm khó dò.

"Ha ha, thì ra là Thương Vương ở đây, tiệc rượu này tất nhiên phải mời Thương Vương chung vui." Đế Thần Thần Vương cười to một tiếng, đi qua: "Thương Vương, nhiều năm không gặp, phong thái năm nào vẫn không giảm."

Long Thừa Hám: "..."

Ta biết ngươi à? Nhiều năm không gặp, mẹ nó ai nhiều năm không gặp ngươi?

"Mời chư vị dời bước đến tiệc rượu, uống rượu tâm tình." Phượng Vũ lau mồ hôi, được rồi, đợi chút nữa vứt tên này cho Đế Thần.