← Quay lại trang sách

Chương 1324 Uổng cho những thủ đoạn ta đã dạy các ngươi

Không chọc cho hắn tức giận bỏ đi thì mấy thứ này đã bị ta ăn hết rồi." Vẻ mặt Long Thừa Hám khó chịu, nếu không chọc cho bọn họ bỏ đi, thì sao ta có thể bỏ túi mấy thần quả này được?

Mặt Phượng Vũ tái nhợt, ngươi là Thần Vương đỉnh phong, có thể có liêm sỉ tí được hay không? Ngươi chọc giận bọn họ như vậy, chính là vì chút thần quả này?

"Thương Vương, ngươi không cảm thấy ngươi quá tham lam sao?" Thần sắc Phượng Vũ khó coi.

Trước đó ngươi đã lấy một phần, xong lại vơ vét dược điền của Phượng Hoàng tộc, ngươi còn chưa vừa lòng à?

"Tham lam?" Long Thừa Hám lắc đầu, thở dài: "Ta chỉ là không thích lãng phí, chờ đến khi chúng ta động thủ, có thể mấy thứ này đều sẽ mất hết, cho nên ta đang cứu giúp bọn chúng."

Liêm sỉ của ngươi đâu? Cứu giúp tài nguyên hả? Mẹ nó chẳng lẽ ta không biết làm?

Phượng Vũ hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Thương Vương, ta hi vọng ngươi có thể cân nhắc vì đại cục."

“Hửm?" Ánh mắt Long Thừa Hám lạnh lẽo, nhìn về phía Phượng Vũ: "Bản vương làm việc, còn chưa tới phiên ngươi dạy, một đám sâu kiến mà thôi, xem ngươi lo lắng kìa."

Một đám sâu kiến? Phượng Vũ tức muốn nổ phổi, ngươi có bản lĩnh thì đánh nhau với đám Thần Vương kia cho ta xem đi?

Phượng Vũ nhìn Long Thừa Hám thu thần quả lại, vẻ mặt nghiêm túc mà nói: "Thương Vương, có chuyện này ta không thể không thông báo với ngươi, Phượng Hoàng tộc cũng có Thần Vương đỉnh phong."

“Hửm?” Ánh mắt Long Thừa Hám khựng lại, Phượng Hoàng tộc ở đâu ra Thần Vương đỉnh phong chứ?

"Lúc trước khi Ma La phá phong, Diệp Tinh đến chi viện đã gặp được một vị Thần Vương đỉnh phong, tộc hội lần này quá mức trọng đại, không thể xảy ra chút sơ xuất nào, nên lão Phượng Hoàng đã mời hắn ra." Thần sắc Phượng Vũ khó coi nói.

"Không sao, chúng ta có ba vị Thần Vương đỉnh phong, sợ cái gì?" Long Thừa Hám khinh thường nói: "Ta biết ngươi đang không yên lòng chuyện gì, yên tâm đi."

"Hi vọng Thương Vương có thể hiểu cho." Sắc mặt Phượng Vũ rất khó coi.

"Kỳ thật, ngươi đã từng nghĩ tới một vấn đề khác chưa? Bằng một mình ngươi, có thể quản chế được Phượng Hoàng tộc sao?" Long Thừa Hám bỗng nhiên nói.

"Đương nhiên có thể." Phượng Vũ tự tin nói.

"Có tự tin này thì tốt." Long Thừa Hám cười cười, nói: "Hi vọng đến lúc đó ngươi còn có tự tin này."

"Thương Vương có ý gì?" Phượng Vũ biến sắc, vội vàng hỏi.

"Hiện tại là minh hữu, không có nghĩa tương lai vẫn vậy, không có Thần Vương hậu kỳ tọa trấn, địa vị của Phượng Hoàng tộc sẽ rớt xuống ngàn trượng, trừ phi ngươi có thể trốn đi, nhưng ngươi sẽ trốn sao? Không phải lúc nào vị đại nhân kia cũng để tâm tới ngươi được." Long Thừa Hám lần nữa nói.

"Thương Vương muốn nói cái gì?" Trong lòng Phượng Vũ bồn chồn, lời này của Thương Vương rất đúng, hắn không thể không có phần cân nhắc này.

"Cho ta một chút tài nguyên, tương lai ta sẽ che chở ngươi, che chở Phượng Hoàng tộc." Long Thừa Hám nói.

Phượng Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, đây chính là cái hang không đáy, là một tên có lòng tham không đáy, nếu như mình cho tài nguyên, khó đảm bảo ông ta sẽ không đòi nhiều hơn, có thể trong tương lai toàn bộ Phượng Hoàng tộc cũng sẽ rơi vào trong tay ông ta!

“Thương Vương, xin ngươi nghỉ ngơi một chút đi.” Phượng Vũ không chấp nhận đề nghị của ông ta, nhưng mà chuyện này cũng đồng thời nhắc nhở hắn rằng nếu Thương Vương không đáng tin cậy, thì có thể tìm người khác.

Long Thừa Hám liên hệ với Long Hinh Nhi, nàng cũng không biết Phượng Vũ đã cấu kết với những Thần Vương nào, đồng thời biểu thị, mấy ngày nữa nàng và hai vị Thần Vương khác sẽ đến.

“Vẫn còn thời gian mấy ngày nữa.” Long Thừa Hám khẽ thở dài.

Còn lúc này, Long Hạo đang lên lớp cho một nhóm thiên tài.

“Tới bây giờ các ngươi vẫn chưa hạ gục được Hoàng Linh Nhi sao?” Long Hạo khinh thường nói: “Uổng phí cho những thủ đoạn mà ta đã dạy cho các ngươi.”

Các thiên tài đau cả răng: "Long Hạo huynh đệ, ngươi nói thật dễ nghe, dùng một đống thần dược tỏ tình, bọn ta lấy đâu ra chứ?"

Dùng một đống thần dược xếp thành hàng chữ Hoàng Linh Nhi ta yêu nàng, điều này thực sự khá lãng mạn, nhưng mà, chết tiệt nó quá lãng phí, bọn ta hoàn toàn không lấy ra được.

"Nữ nhân cần cái gì? Cảm giác an toàn, tài nguyên, thần dược, đây chính là cảm giác an toàn mà một nữ nhân có thiên phú cần có." Long Hạo dạy dỗ: "Các ngươi đến cả cảm giác an toàn cũng không mang lại được. Dựa vào cái gì mà Hoàng Linh Nhi để mắt đến các ngươi chứ? Nhan sắc của các ngươi cũng không tính là đẹp trai, phải không?"

“Bọn ta không còn thần dược nữa, bọn ta đã đem toàn bộ thần dược tặng cho Linh Nhi rồi.” Các thiên tài chua xót nói.

Lúc tặng riêng, quả thật Hoàng Linh Nhi đã nhận, còn ở riêng với bọn ta một hồi, nhưng mà, điều đó có tác dụng méo gì đâu chứ?

"Sự nỗ lực của các ngươi, Hoàng Linh Nhi đều đã nhìn thấy cả rồi, các ngươi chỉ còn thiếu một bước cuối cùng, đó chính là ai tỏ tình trước." Long Hạo nói: "Các ngươi không còn thần dược nữa, nhưng thế lực sau lưng các ngươi có đấy, tộc nhân Cự Nhân tộc kia, không phải Thần Vương nhà ngươi đã đến rồi sao? Tìm hắn mà đòi đi."

Khuôn mặt của thiên tài Cự Nhân tộc căng cứng lại. Ngươi thật là biết nói đùa đấy, ta đi tìm Thần Vương nói ta cần rất nhiều tài nguyên để theo đuổi một Phượng Hoàng, y không cho một bạt đánh chết ta mới lạ.

"Hoàng Linh Nhi có thiên phú Thần Vương, các ngươi nghĩ xem, nếu như các ngươi biểu hiện tốt, thể hiện đủ tình cảm, sao Hoàng Linh Nhi có thể không cảm động chứ? Sau này khi nàng quyết một lòng theo một người nào đó trong các ngươi, trở thành Thần Vương rồi cũng sẽ không rời xa các ngươi."

Long Hạo vẽ ra một viễn cảnh cho bọn họ: "Các ngươi nghĩ xem, thê tử tương lai của các ngươi là Thần Vương, điều này nói ra có mặt mũi biết bao nhiêu chứ?"

“Thần Vương không thể nào cho bọn ta nhiều tài nguyên như vậy.” Thiên tài của Cự Nhân tộc lắc đầu.

“Ngươi không đi hỏi, làm sao biết không cho chứ?” Long Hạo nói: “Bất cứ chuyện gì cũng phải thử mới biết được kết quả, không thể chỉ nói ngoài miệng.”

“Bỏ đi, một lũ bùn nhão không trét nổi tường, đáng đời các ngươi không lấy được Hoàng Linh Nhi.” Long Hạo thấy gan của bọn họ quá nhỏ, cũng không thèm nhọc công, trực tiếp rời đi, truyền tin ra: "Tiểu Hành Thiên, bên phía ngươi thế nào rồi?"

“Đang chuẩn bị động thủ, nhất định có thu hoạch.” Tiểu Hành Thiên nói: “Bên phía ngươi thì sao?”

“Một đám phế vật, gan nhỏ quá, không dám đi tìm trưởng bối nhà mình đòi tài nguyên.” Long Hạo khinh thường nói.

“Không nói nữa, ta phải ra tay rồi.” Tiểu Hành Thiên cắt đứt liên lạc.