← Quay lại trang sách

Chương 1326 Ngươi thật sự là người do vị đại nhân đó phái tới sao?

Trong trạch viện.

Sắc mặt của Hoàng Linh Nhi xanh mét, hận không thể nuốt sống Tiểu Hành Thiên: "Đưa Niết Bàn hoả chủng cho ta."

“Bán mất rồi.” Tiểu Hành Thiên mặt không biểu cảm nói.

“Tràng chủ?” Hoàng Linh Nhi nhìn về phía Giang Thái Huyền khẩn cầu nói: “Tràng chủ, Niết Bàn hỏa chủng rất quan trọng đối với tộc ta, Phượng Hoàng tộc phải mất một trăm năm mới có thể ngưng tụ ra một hạt. Nếu như lần này không có hoả chủng, Niết Bàn Hỏa Sơn sẽ không cách nào tăng cường, lão tổ nhà ta cũng không thể nào bước vào cảnh giới đỉnh phong.”

“Ngươi nói với ta cũng vô dụng, ta không có nhận hoả chủng nào cả.” Giang Thái Huyền lắc đầu, Tiểu Hành Thiên không có bán cho hắn.

“Tiểu Hành Thiên!” Hoàng Linh Nhi nghiến răng nghiến lợi nhìn nó: “Ngươi còn không đem ra đây, ta sẽ liều mạng với ngươi.”

"Thật sự không ở chỗ ta, ta đã ném cho Long Thừa Hám rồi." Tiểu Hành Thiên bĩu môi: "Ông ta sẽ giao cho Phượng Vũ."

"Nhị trưởng lão? Long Thừa Hám sao lại có quan hệ với nhị trưởng lão chứ?" Hoàng Linh Nhi sửng sốt.

“Chuyện này lát nữa sẽ nói cho ngươi biết sau, nhưng ngươi phải đảm bảo rằng sẽ giả vờ như không biết gì cả.” Tiểu Hành Thiên nghiêm nghị nói: “Bọn ta không có ác ý với Phượng Hoàng tộc, ngươi phải phối hợp với bọn ta để kiếm tài nguyên."

“Phối hợp?” Hoàng Linh Nhi lạnh lùng nói: “Còn cần ta hợp tác như thế nào? Ta đã giao lệnh bài cho các ngươi rồi, thần dược trong khu vực hoả chủng cũng đã rơi vào tay các ngươi, hiện tại cũng chỉ còn một số thần dược trên người lão tổ.”

"Không không, trong Phượng Hoàng tộc của các ngươi vẫn còn rất nhiều thần dược, phía Phượng Hoàng tộc bên này, bọn ta chắc chắn sẽ thuyết phục được lão tổ nhà ngươi." Tiểu Hành Thiên nói.

“Các ngươi chắc chắn sẽ thuyết phục được lão tổ?” Hoàng Linh Nhi khó hiểu.

"Đúng vậy, hiện giờ, tộc hội của tộc ngươi sắp sửa được tổ chức vào vài ngày tới, có một số chuyện, đã đến lúc phải nói cho ngươi biết rồi." Tiểu Hành Thiên nói.

"Có một số chuyện? Các ngươi còn giấu ta làm cái gì nữa sao?" Hoàng Linh Nhi nói với ánh mắt bất thiện.

“Vân Tiêu đại nhân, làm phiền ngươi.” Tiểu Hành Thiên nói.

Vân Tiêu gật đầu, đưa Hoàng Linh Nhi rời đi.

Trong phòng của Phượng Vũ.

Ba người Long Thừa Hám, Phượng Vũ, Đế Thần tụ tập, Phượng Vũ khẽ nhíu mày: "Thương Vương, ngươi gọi bọn ta đến làm cái gì?"

Sắc mặt của Đế Thần Thần Vương cũng không tốt, ngươi gọi ta qua đây xong, lại nói với ta rằng Đế Nữ nhà ta đã chạy trốn cùng người ta rồi sao?

“Ngươi xem cái này.” Long Thừa Hám khẽ mỉm cười trở tay, một hạt giống màu vàng xuất hiện, hạt giống đó bốc cháy lên thần hoả màu vàng, hư không xung quanh đều bị bóp méo.

"Niết Bàn hoả chủng? Thứ này... Trước đó Niết Bàn hoả chủng biến mất, là ngươi làm sao?" Sắc mặt của Phượng Vũ khó coi.

“Không sai.” Long Thừa Hám cười nhạt nói: “Tình hình kinh tế có chút túng quẩn, bèn đi dạo một vòng, không ngờ lại phát hiện ra một đống thần dược, còn có một hạt Niết Bàn hoả chủng, nên ta thuận tay lấy luôn.”

Phượng Vũ: "..."

Chết tiệt, Thương Vương, não của ngươi có bệnh phải không? Mất Niết Bàn hoả chủng thì sao có thể xây dựng Niết Bàn Hỏa Sơn? Làm sao mà cường hoá Niết Bàn Thần Hỏa?

"Thương Vương, ngươi đã lấy Niết Bàn hoả chủng, vậy Niết Bàn Hỏa Sơn của đối phương sao có thể xây dựng tiếp được? Kế hoạch của chúng ta làm sao mà tiến hành?" Sắc mặt của Đế Thần Thần Vương đã thay đổi rồi.

Chả hiểu ngươi nghĩ gì nữa, bọn ta đều đã chuẩn bị độc dược xong cả rồi, ngươi lại làm ẩu làm càng một trận làm cái gì chứ? Ngươi cố ý đến đây giở mánh phá hoại?

“Niết Bàn hỏa chủng biến mất, nhị trưởng lão dũng cảm giành về, công lao to lớn biết bao nhiêu chứ?” Long Thừa Hàm cười nói.

“Bây giờ ta không cần công lao, Phượng Hoàng tộc sắp sửa bị tiêu diệt rồi, ngươi nhanh chóng gửi trả Niết Bàn hỏa chủng đi, để tộc hội được tiến hành thuận lợi.” Phượng Vũ trầm giọng nói.

"Gửi trả lại? Đây không phải là tặng cho nhị trưởng lão sao?" Long Thừa Hám thờ ơ nói: "Ngươi nghĩ thử xem, ngươi tìm Niết Bàn hoả chủng về, uy danh nhất định càng tăng lên một bậc."

“Ngươi đi trả lại đi, hiện tại ta không thiếu uy danh, công lao cũng đủ rồi!” Phượng Vũ lạnh lùng nói, bây giờ đã là lúc nào rồi, còn đi quét thiện cảm của lão Phượng Hoàng, ta bị bệnh hả?

“Đã không thiếu, vậy thì bỏ đi, cũng không cần trả Niết Bàn hoả chủng này nữa, ta cất đi là được rồi.” Long Thừa Hám nói.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì vậy?” Phượng Vũ và Đế Thần đồng thanh hỏi.

“Đã nói rồi, ta túng quẩn, chỉ cần đưa tài nguyên, ta sẽ đưa hoả chủng cho các ngươi.” Long Thừa Hám lại nói.

“Ngươi thật sự là người do vị đại nhân đó phái tới sao?” Phượng Vũ muốn cắn chết ông ta, hắn chưa từng gặp ai tham lam như vậy, rốt cuộc ngươi tới đây để đòi tài nguyên, hay là đến để làm việc?

“Có cần hay không thì tuỳ các ngươi, dù sao thì thứ đồ chơi này ta giữ lại cũng không có tác dụng gì.” Long Thừa Hám thờ ơ nói.

Trong hư không, Hoàng Linh Nhi trợn tròn mắt, khi mới nhìn thấy cảnh này, suýt chút nữa nàng đã xông ra ngoài, đáng tiếc bây giờ nàng có thể nhìn có thể nghe, nhưng không thể cử động hay nói chuyện được.

“Có thể nhìn, nhưng không thể nói.” Trong đầu, giọng nói của Vân Tiêu vang lên.

“Ngươi đã thu được nhiều thần dược như vậy rồi, hiện tại xây dựng Niết Bàn Hỏa Sơn cũng cần thần dược, vả lại hỏa chủng này vẫn cần phải bồi dưỡng, ta lấy đâu ra thần dược cho ngươi chứ?” Phượng Vũ cũng sắp tức điên lên rồi.

“Ngươi không có, chẳng lẽ Đế Thần Thần Vương cũng không có sao?” Long Thừa Hám nói.

Sắc mặt của Đế Thần trở nên khó coi, ngươi gọi ta đến, chính là để lừa gạt thần dược của ta?

“Yên tâm, Thương Vương ta cũng không phải là người không biết lý lẽ, sau khi mọi chuyện xong xuôi, ta sẽ không tranh công lao, thế nào?” Long Thừa Hám nói.