Chương 1327 Xin lão tổ giáng tội
“Ngươi không tranh công lao ư?” Hai người đều sửng sốt.
"Đúng vậy, ta thân là Thần Vương đỉnh phong, chuyện đó cũng sắp bắt đầu rồi, ta phải vì bản thân chuẩn bị nhiều hơn một chút." Sắc mặt Long Thừa Hám ngưng trọng: "Vì vậy, ta nhất định phải thu thập nhiều thần dược và tài nguyên, để chuẩn bị khi cần đến."
“Chuyện đó?” Hai người nhìn nhau, tuy rằng bọn họ không biết là chuyện gì, nhưng cũng biết, vị kia đang tập hợp Thần Vương đỉnh phong.
Hai người tin lý do này của Long Thừa Hám, Đế Thần lấy ra một ít thần dược: "Ta chỉ có nhiêu đây thôi."
“Ta chỉ có thể lấy ra nhiêu đây, một ít còn lại, sau khi ta trở thành Vương của Phượng Hoàng tộc cũng phải dùng.” Phượng Vũ nói.
“Được rồi, Niết Bàn hỏa chủng này giao cho ngươi.” Long Thừa Hám vui vẻ giao cho hắn: “Ngươi đem về là được rồi, nhân cơ hội này lập công lớn, sẽ càng có lợi cho việc thu phục những Phượng Hoàng sau này.”
Phượng Vũ mặt không biểu cảm gật đầu, đứng dậy rời đi.
"Thương Vương, chuyện đó..."
"Đế Nữ của ngươi đã bỏ trốn cùng người ta rồi."
"..."
Chết tiệt, bổn vương không hỏi nữa, sớm muộn gì cũng có một ngày bổn vương sẽ biết được, Đế Thần trực tiếp rời đi.
“Phượng Vũ.” Long Thừa Hám đuổi theo Phượng Vũ ra ngoài.
“Làm gì?” Sắc mặt của Phượng Vũ khó coi: “Ngươi không ở trong phòng nghỉ ngơi lấy sức, theo ra đây làm cái gì?”
“Ngươi có biết lệnh bài này không?” Long Thừa Hám lấy ra lệnh bài mà Hoàng Linh Nhi đưa cho.
“Ngươi lấy thứ này từ đâu?” Vẻ mặt của Phượng Vũ lại lần nữa thay đổi, ngươi không thể để ta bớt lo chút sao?
“Trộm của Hoàng Linh Nhi.” Long Thừa Hám bình tĩnh nói: “Vừa khéo thứ này có thể giải quyết cho nhu cầu thiếu thần dược của ngươi.”
“Ý ngươi là?” Phượng Vũ hơi nhíu mày.
“Ngươi không có thần dược, có thể đi mượn mà.” Long Thừa Hám cười nói: “Tác dụng của lệnh bài này, ngươi càng hiểu rõ hơn ta. Hiện tại Phượng Hoàng tộc đang thiếu hụt thần dược, ngươi cầm lệnh bài này đi mượn, tới lúc đó cũng có thể đổ thừa cho lão Phượng Hoàng đã chết. Về phần bản thân ngươi, đã sớm dẫn dắt Phượng Hoàng tộc đến nơi khác tự lập môn hộ rồi.”
“Nhưng mà, bọn họ sẽ không kéo đến trên người ta chứ?” Phượng Vũ lo lắng nói.
"Sợ cái gì, đồng minh của ngươi là Đế Thần, hơn nữa, không phải còn có bổn vương sao? lão Phượng Hoàng đã chết rồi, là lão Phượng Hoàng bảo ngươi mượn, không phải ngươi, dựa vào cái gì mà tìm ngươi đòi thần dược chứ?" Long Thừa Hám nói.
Phượng Vũ nghĩ cũng đúng, đợi sau khi hoàn thành, hắn cũng đã ngồi chung một thuyền với Đế Thần, nhưng hắn không yên tâm về vị Thương Vương này: "Ngươi thật sự sẽ bảo vệ ta chứ? Đến cả thân phận thật sự của ngươi ta còn không biết."
Thương Vương rất bí ẩn, trước giờ chưa từng có ai nhìn thấy diện mạo thật của ông ta, nếu không phải liên lạc và thông báo từ trước, hắn cũng không thể nào nhận ra thân phận của Thương Vương.
Khuôn mặt của Long Thừa Hám biến hoá, sắc mặt của Phượng Vũ cũng thay đổi rõ rệt, kinh hãi nói: "Kim..."
“Hừ, lần này ngươi yên tâm rồi chứ?” Long Thừa Hám nói.
“Yên tâm rồi.” Phượng Vũ bình tĩnh lại nội tâm đang dao động, xoay người rời đi.
Thương Vương là Kim Long Vương, sự thật này đã khiến trái tim hắn bàng hoàng.
Sau khi biết được thân phận của Kim Long Vương, trong lòng Phượng Vũ càng thêm rối rắm, một mình dời bước tới chỗ không người, hắn lấy đá truyền tin ra, không biết nói chuyện với ai, mà sau khi kết thúc hắn đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm.
“Không ngờ là Kim Long Vương thật.” Phượng Vũ vẫn có chút kinh ngạc: “Nhưng mà cũng tốt, lúc đầu Cổ Long bị tiêu diệt cũng có bóng dáng của Thương Vương, tới lúc đó nếu như ngươi không quan tâm đến ta, ta sẽ vạch trần chuyện của ngươi, xem ngươi làm sao đứng ở Thần giới!"
Phượng Vũ cầm lấy lệnh bài, trước tiên đi mượn thần dược, mượn tài nguyên, hắn suy nghĩ một lát liền quyết định mượn thêm một chút, dù sao tới lúc đó có Thần Vương đỉnh phong bao che, còn có thể đổ cho lão Phượng Hoàng, hoàn toàn không phải lo lắng.
Có thể mượn bao nhiêu thì mượn bấy nhiêu!
Hoàng Linh Nhi quay trở lại trạch viện, lúc này trong trạch viện có thêm một vị cường giả là Thánh Viên Vương, Thánh Viên Vương lúc này đã trở thành Thần Vương đỉnh phong.
“Thánh Viên Vương, mời theo ta đi gặp lão tổ.” Hoàng Linh Nhi nói.
“Được.” Thánh Viên Vương cười to, ẩn giấu tu vi, lại trở về Thần Vương hậu kỳ.
Phượng Hoàng lão tổ đang ở trong một căn phòng bí mật của Niết Bàn Hỏa Sơn, vì tộc hội, bà ấy đã tiêu hao không ít, hiện tại vô cùng mệt mỏi.
“Lão tổ, Linh Nhi cầu kiến.” Hoàng Linh Nhi ở bên ngoài mật thất cung kính nói.
“Vào đi.” Giọng nói mệt mỏi của Phượng Hoàng lão tổ truyền đến.
Hoàng Linh Nhi và Thánh Viên Vương cùng nhau tiến vào mật thất, Phượng Hoàng lão tổ vội vàng đứng dậy nghênh đón: "Lão Viên, bế quan thế nào?"
Phượng Hoàng lão tổ là một phụ nữ trung niên xinh đẹp, giữa lông mày có hoa văn ngọn lửa, trên áo choàng thêu hình Phượng Hoàng màu vàng.
“Được như ý nguyện.” Thánh Viên Vương nói.
“Chúc mừng.” Phượng Hoàng lão tổ ngưỡng mộ nói.
“Đừng chúc mừng ta, chốc nữa ngươi sẽ không còn vui vẻ nổi đâu.” Thánh Viên Vương nói.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Phượng Hoàng lão tổ nhíu mày, nhìn sang Hoàng Linh Nhi.
“Lão tổ, Phượng Hoàng lệnh mà người ban tặng cho Linh Nhi không thấy đâu nữa.” Hoàng Linh Nhi quỳ xuống, gục đầu nói: “Xin lão tổ giáng tội!”
“Có chuyện gì vậy?” Phượng Hoàng lão tổ hỏi.
"Linh Nhi cũng không biết. Linh Nhi vẫn làm việc như bình thường. Không biết vì nguyên nhân gì mà không thấy lệnh bào đâu nữa, đến cả việc đánh mất nó khi nào cũng không biết.” Hoàng Linh Nhi sợ hãi nói.
"Mất thì cũng đã mất rồi, chỉ là một tấm lệnh bài mà thôi." Phượng Hoàng lão tổ xua tay nói: "Con đứng dậy trước đi, lệnh bài đó có khí tức của lão tổ, lão tổ có thể cảm ứng được."
“Lão tổ, còn có một chuyện nữa.” Hoàng Linh Nhi nói.
“Còn có chuyện gì nữa?” Phượng Hoàng lão tổ nhíu mày.
“Niết Bàn hỏa chủng đã mất rồi, trên dưới Phượng Hoàng tộc đều không tìm thấy nó.” Hoàng Linh Nhi nói: “Lúc đó do đại trưởng lão trông coi, không phát hiện ra bất cứ vấn đề gì.”
“Hỏa chủng biến mất?” Sắc mặt của Phượng Hoàng lão tổ cuối cùng đã thay đổi, Niết Bàn hỏa chủng có liên quan đến việc xây dựng Niết Bàn Hỏa Sơn, cũng liên quan đến việc bà ấy bước vào cảnh giới đỉnh phong!