Chương 1329 Tình cờ lấy được
Lúc là Thương Vương, lúc lại là Kim Long Vương, nay lại là Long Thừa Hám, chết tiệt rốt cuộc thân phận của ngươi là gì?
Phượng Vũ rất bối rối, đáng tiếc, chưa kịp sững sờ được bao lâu thì đã trực tiếp bị một sợi dây thần trói chặt, Long Thừa Hám không chút khách khí lột sạch nhẫn rồi đứng dậy rời đi.
"Tên này ra tay ác thật, không biết đã mượn bao nhiêu tài nguyên của Thần Vương nữa? Cũng không sợ đến lúc đó bị đánh chết." Nhìn tài nguyên tích trữ trong nhẫn, Long Thừa Hám kinh ngạc, chẳng lẽ tên này mượn hết trong một lần à?
Long Thừa Hám âm thầm rời khỏi nơi ở của Phượng Vũ, tiếp theo sẽ có người đóng vai Phượng Vũ, không cần dùng đến hắn nữa.
Trong trạch viện, mọi người lại lần nữa tụ tập, còn có thêm một Phượng Vũ.
“Được rồi, thương lượng xem chốc nữa ai sẽ đóng giả Phượng Vũ đây?” Giang Thái Huyền nói.
“Bọn ta không rành mấy chuyện lớn nhỏ của Phượng tộc, khó nhằn đây.” Long Hạo cau mày nói.
“Dù sao Phượng Vũ cũng là Thần Vương, Nhiếp Hàn đi đi.” Tiểu Hành Thiên nói: “Đồ nhi, giao cho ngươi.”
“Ta cũng không biết mà.” Nhiếp Hàn chua xót nói.
"Tuỳ tiện đi, ngươi chỉ cần bế quan là được rồi, Long Hinh Nhi sắp đến đây, tộc hội cũng sắp sửa tổ chức, lúc đó chính là thời điểm ra tay." Giang Thái Huyền nói: "Ngươi đóng giả không bao lâu đâu, chỉ cần không lộ tẩy trước mặt hai người Diệp Tinh và Viên Ngân là được."
“Qua mặt hai vị Thần Vương đỉnh phong, độ khó này không hề nhỏ.” Nhiếp Hàn bất lực.
“Ngươi có còn muốn chia tiền nữa không?” Tiểu Hành Thiên khó chịu nói: “Lời nói của sư phụ không có tác dụng nữa đúng không? Đột phá Thần Vương rồi thì cảm thấy mình hay lắm sao? Thánh Viên Vương, đánh hắn cho ta."
“Ta đi là được chứ gì?” Nhiếp Hàn lẩm bẩm nói, ba cái tên lừa gạt các ngươi, biết vậy ta không bái sư.
“Vậy mới đúng chứ.” Ngọc Phong nở nụ cười hài lòng: “Làm cho tốt vào, ta sẽ không xử tệ với ngươi.”
"Vân Tiêu đại nhân, lão tổ đã đồng ý rồi, mời ngươi đến Niết Bàn Hỏa Sơn nói chuyện, nhất định phải ẩn thân, đừng để lộ ra ngoài." Hoàng Linh Nhi truyền tin đến.
“Ừ.” Vân Tiêu hờ hững gật đầu, Thánh Viên Vương và Long Hạo vội vàng đứng dậy, bọn họ đương nhiên phải đi theo, Vân Tiêu không mặt dày mày dạn mà đi đòi tài nguyên như bọn họ.
Ba người ngự không rời đi, hòa vào trong hư không, nhanh chóng đến Niết Bàn Hỏa Sơn.
Trong mật thất của Niết Bàn Hỏa Sơn, Phượng Hoàng lão tổ đã đợi từ lâu, bên cạnh bà ấy còn có một vị lão giả, Thánh Viên Vương biết: "Lần trước, đa tạ tiền bối đã ra tay cứu lấy sự an nguy của Thánh Viên tộc của ta."
Ma La phá vỡ phong ấn, chính là người trước mặt ra tay, nếu không Thánh Viên tộc của ông ta cũng không thể chống đỡ nổi.
Ông lão thờ ơ nói: "Chuyện thuộc bổn phận."
“Hai vị, bổn vương không hiểu trận pháp, hai viên khoáng thạch, hai cây thần dược này, đủ không?” Phượng Hoàng lão tổ lấy ra bốn thứ, đều là cấp Thần Vương.
“Lão Phượng Hoàng, ngươi keo kiệt như vậy à?” Thánh Viên Vương trợn tròn mắt, chút xíu này có tác dụng gì chứ?
"Đây là tài nguyên tốt nhất mà Phượng Hoàng tộc có thể lấy ra rồi." Phượng Hoàng lão tổ cau mày nói: "Cấp Thần Vương cũng không thể hoàn thiện trận pháp đó sao?"
Bốn thứ này đều là phẩm chất Thần Vương, ở trong mắt Phượng Hoàng lão tổ mà nói, tu bổ trận pháp, chắc là không thành vấn đề.
"Lão Phượng Hoàng, khi đó giao chiến với Ma La khiến trận pháp tổn hại tương đối nặng nề. Không phải chỉ bằng vào hai viên khoáng thạch là có thể giải quyết được, mà cần một số lượng lớn kia kìa." Thánh Viên Vương nói: “Sao ngươi lại keo kiệt thế? Lấy ra tất cả những gì ngươi tích trữ đi."
“Ta lấy đâu ra mấy thứ đó?” Phượng Hoàng lão tổ bất lực nói: “Đã bỏ vào Niết Bàn Hỏa Sơn cả rồi, hơn nữa, bổn vương còn cần Niết Bàn Hỏa Sơn để đối đầu với kẻ thù.”
Trong Niết Bàn Hỏa Sơn, bà ấy không sợ Thần Vương đỉnh phong, sức chiến đấu tăng lên rất nhiều.
“Đã như vậy, bọn ta chỉ có thể tận lực.” Thánh Viên Vương thở dài một hơi, nói: “Bọn ta sẽ cố gắng hết sức.”
“Xin nhờ các ngươi.” Vẻ mặt của Phượng Hoàng lão tổ cũng không tốt lắm, giữa lông mày tràn đầy vẻ lo lắng sâu xa: “Không biết trận pháp có thể ngăn chặn Thần Vương đỉnh phong không?”
“Ngăn chặn một lúc thì còn có thể, nhưng nếu như trấn áp đối phương thì hơi khó.” Vân Tiêu lắc đầu.
“Bất luận như thế nào, đa tạ.” Phượng Hoàng lão tổ lại nói cảm tạ lần nữa, bảo Hoàng Linh Nhi tiễn bọn họ ra ngoài.
Đại đa số thần dược trong Niết Bàn Hỏa Sơn đều là vật luyện chế đặc thù được ném vào trong núi lửa, một số khoáng thạch cũng được khảm nạm vào trong núi lửa để tăng cường uy lực cho Niết Bàn Thần Hỏa.
Long Hạo nhìn nham thạch nóng chảy màu vàng, sau đó lại nhìn vách núi xung quanh, đều được khảm nạm bằng các loại tinh thạch khác nhau.
“Lão Viên, đi tháo những tinh thạch đó đi.” Long Hạo thì thầm nói.
"Long Hạo, ngươi muốn làm gì? Đó chính là tinh thạch của trận pháp Niết Bàn, có tác dụng gia tăng Niết Bàn Thần Hỏa, một khi ngươi lấy nó, uy lực của Niết Bàn Hỏa Sơn này sẽ giảm đi đáng kể." Vẻ mặt của Hoàng Linh Nhi hơi thay đổi, vội vàng nói.
"Ngươi cũng đã kiếm được nhiều tiền như vậy, mua những thứ như pháp tắc chi tuyến, ánh sáng pháp tắc cho lão tổ nhà ngươi để cho bà ấy bế quan là được, Niết Bàn Hỏa Sơn này cũng không cần dùng đến nữa." Long Hạo nói: "Hơn nữa, tộc đàn của các ngươi cũng sắp bị diệt, còn quan tâm đến quặng thạch này sao?"
Hoàng Linh Nhi im lặng: "Vậy lai lịch của những thứ này phải nói như thế nào đây?"
“Tìm Ngọc Long Thần Vương, tình cờ lấy được.” Long Hạo bĩu môi nói: “Bọn ta làm chuyện này là vì Phượng Hoàng tộc của ngươi, yên tâm, không thiếu phần của ngươi.”
“Vậy các ngươi đi cùng ta.” Hoàng Linh Nhi nói: “Bây giờ lão tổ vẫn còn chưa bế quan, các ngươi đừng làm loạn.”
“Được rồi.” Mọi người gật đầu, theo Hoàng Linh Nhi đến đạo tràng mua thương phẩm.