Chương 1345 Chỉ cần có bản lĩnh mang đi, thì nó sẽ thuộc về các ngươi
Oanh
Một quyền vừa ra, nhóm Thần Vương đỉnh phong ngẩng đầu nhìn trời, bọn họ chỉ thấy bên kia của hư không nổ tung, như thể các ngôi sao đang bạo tạc, rất đẹp, nhưng cũng rất đáng sợ.
"Tại, tại sao?" Thanh niên ngơ ngác nhìn người trước mặt, con mẹ nó ta chỉ bế quan một tí, vừa tỉnh lại đã bị người ta đánh? Ai có thể nói cho ta biết rốt cuộc là tại sao không?
Kết thúc một quyền, thấy thanh niên chỉ còn sót lại một cái đầu lâu, Hậu Thổ hơi khựng lại trong chốc lát, nàng khẽ ngạc nhiên, người này không biết lý do tại sao? Hay là đánh phát chết luôn cho rồi?
"Đại nhân, ngàn vạn năm nay ta chưa từng đi ra ngoài, ta đâu có chọc gì ngài đâu?" Thanh niên sắp khóc lên luôn, má nó đang ngồi trong nhà, tự dưng gặp phải họa từ trên trời rơi xuống, ta trêu chọc ai đâu chứ?
"Thuộc hạ của ngươi, cướp thần khí của bạn ta." Hậu Thổ ngẫm nghĩ, rồi giải thích một câu.
Thanh niên: "..."
Ta có rất nhiều thuộc hạ, nhưng mà kẻ nào lại ngu ngốc tới như vậy, bằng hữu của vị này mà cũng dám cướp? Các ngươi cướp thì cướp đi, báo ta biết làm gì?
"Tiền bối, ta không biết chuyện này, ta không biết gì hết." Thanh niên vội vàng giải thích: "Nếu biết, ta nhất định sẽ ngăn cản bọn họ, nhất định sẽ!"
Hậu Thổ không đáp, nàng nâng đầu lâu này lên, sau đó vượt không gian trở về Phượng Hoàng tộc: "Thủ lĩnh của các ngươi."
Ba tôn Thần Hoàng: "..."
Ha ha, ta có thể về được không? Kết thúc chuyện này ở đây đi được không?
Hắc Vụ hoàn toàn sững người, ta thông báo cho lão đại nhà ta, kết quả các ngươi trực tiếp xông qua đó đánh lão đại chỉ còn dư lại mỗi cái đầu, tiếp đó còn mang thủ lĩnh của ta tới đây?
Lẽ nào vị này là Thần Đế?
"Các ngươi điên rồi hả? Não bị úng nước? Ta đã dặn như thế nào, khiêm tốn phát triển, chiêu mộ nhân tài, thế mà bây giờ các ngươi lại gây ra chuyện lớn như thế này?" Đầu lâu của thanh niên điên cuồng gào thét, đờ mờ, ngươi có biết bây giờ ta tuyệt vọng tới cỡ nào không?
Ta mới vừa thức tỉnh đó, ấy vậy mà thứ chào đón ta lại là... một quyền, một quyền này, chắc chắn đối phương đã nương tay, bằng không ta đã chết chắc rồi!
Cướp thần khí? Đầu óc các ngươi có bệnh hả, thần khí này có thể cướp được sao? Các ngươi cướp bằng cái gì?
"Lục Đạo Luân Hồi bàn ở đây, chỉ cần có bản lĩnh mang đi, thì nó sẽ thuộc về các ngươi, bằng không ngươi thử xem?" Giang Thái Huyền trầm tĩnh nói.
Thanh niên: "..."
Ta thử xem? Ta thử bằng các nào? Ta chỉ còn lại mỗi cái đầu lâu!
"Tiền, tiền bối." Thanh niên nặn ra một nụ cười khó coi: "Vãn bối hoàn toàn không biết gì hết, vãn bối bế quan quanh năm, đã ngàn vạn năm nay không đi đâu, còn ba tên này, vãn bối không quen họ, bọn họ chỉ là một trong những người vãn bối che chở mà thôi."
"Che chở? Chỉ bằng ngươi còn có thể che chở ai? Hình như ban nãy ngay cả một chiêu cũng đỡ không được?" Long Hạo lẩm bẩm.
"..."
Quả thật ta không đỡ nổi một đòn, nhưng ngươi cũng không chịu nhìn lại xem một chiêu này là do ai đánh, đòn này là thứ Thần Hoàng có thể kham nổi à?
"Nói rõ tình huống bên ngươi là như thế nào xem, che chở nghĩa là sao?" Giang Thái Huyền hỏi.
"Trong khu vực Thần Hoàng có không ít cường giả Thần Hoàng, nhưng chỉ có Thần Hoàng đỉnh phong mới có thể trấn thủ một phương, vãn bối may mắn trở thành Thần Hoàng đỉnh phong, tọa trấn, che chở và bảo hộ những Thần Hoàng này, bọn họ có trách nhiệm bố trí, tìm kiếm thiên tài, và mở kho báo Long Đế."
Thanh niên không dám giấu giếm, tiếp tục trình bày: "Bảo tàng Long Đế có thủ đoạn của Long Đế trong đó, qua thời gian dài như thế nhưng bọn ta vẫn không có cách lung lay nó, nên chỉ có thể tìm Thần Vương đỉnh phong, sau khi căn dặn bọn họ thì ta không để tâm tới nữa mà chỉ giao một vài bí pháp liên lạc cho bọn họ, ta một lòng tu luyện, mong muốn tấn cấp cảnh giới Thần Đế."
"Thần Đế?" Hậu Thổ cau mày: "Ngươi vẫn còn kém xa lắm, hiện tại vẫn chỉ là một con kiến hôi cao cấp, đây là sự chênh lệch về bản chất."
Thần Hoàng, Thần Đế chỉ cách nhau một cấp, cũng đồng thời cũng hệt như sự khác nhau giữa Thần Ma cao cấp và Thần Ma đỉnh cấp, một trời một vực.
"Dạ, dạ." Thanh niên cười khổ, đứng trước mặt ngươi, lẽ nào ta lại có thể không phải là kiến hôi sao?
"Khu vực Thần Hoàng? Chỗ đó trừ bảo tàng Long Đế ra thì có nhiều thần dược không?" Giang Thái Huyền hỏi.
"Thần dược?" Thanh niên ngơ ngác, sao tự dưng lại nhắc tới thần dược? Có điều hắn không dám chần chừ, lập tức đáp: "Từ Thần Vương trở lên thì ít, nhưng số lượng Thần cấp cấp thấp thì rất nhiều."
"Vậy thì tốt." Giang Thái Huyền thở phảo nhẹ nhõm, đồng thời cũng có chút mừng rỡ, thần dược, có nghĩa là tiền!
"Ba người này nên xử lý thế nào?" Giang Thái Huyền nhìn sang Phượng Hoàng lão tổ: "Ngươi thế, giết hay không tùy ngươi."
Phượng Hoàng lão tổ do dự trong chốc lát, cuối cùng hung tợn đáp: "Giết! Bọn chúng muốn diệt tộc ta, đương nhiên không thể giữ bọn chúng lại!"
Thật ra Phượng Hoàng lão tổ còn muốn nô dịch ba tôn Thần Hoàng này, nhưng bà ấy cảm thấy bản thân không có bản lĩnh đó, một khi có gì bất trắc, không có tiền thuê cường giả, ba vị Thần Hoàng này chắc chắn sẽ diệt cả Phượng Hoàng tộc.
"Tha..."
Giọng nói của ba tôn Thần Hoàng vừa vang lên, Lục Đạo Luân Hồi bàn đã tỏa ra một luồng sáng, ba đạo thần hồn trực tiếp bị rút ra khỏi thể xác, tống thẳng vào trong bàn luân hồi.
Ầm
Ba tôn Thần Hoàng vừa chết, hai vị Hắc Vụ (*) và Chư Thần Bảng lập tức hiện ra nguyên hình, hóa thành thần thú khổng lồ, còn có một người không thay đổi gì, người nọ vốn là thần minh Nhân tộc.
(*) Sương đen
"Đại nhân, tha mạng, đại nhân tha mạng, nếu mọi người muốn đến Thần Hoàng Vực, ta có thể kể cho các ngươi nghe về tình hình bên trong đó." Thanh niên vội vàng xin tha.
"Nói hết những gì ngươi biết." Giang Thái Huyền thờ ơ nói.
Thanh niên cuống quýt mở miệng, ngay lúc hắn định lên tiếng, Hậu Thổ lại nâng tay đặt lên đỉnh đầu của thanh niên, một vòng ánh sáng truyền thẳng vào mi tâm của mọi người: "Được rồi đó, hà tất phải phiền phức như thế."
"..."
Chỉ thế đã sưu hồn (*) xong rồi? Đường đường là một tôn Thần Hoàng đỉnh phong, thế mà hoàn toàn không có sức chống trả!
(*) lục soát hồn phách